—— Bạch Bất Phàm cả người lẫn ghế lùi lại hai mét, ghế và mặt đất phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Vì đã có tấm gương Trần Vũ Doanh đi trước, nên Lâm Lập cũng đã dự đoán được phần nào phản ứng hiện tại của Bạch Bất Phàm, vì vậy dù trong lòng không kìm được có chút bi thương, nhưng vẫn coi như là thản nhiên, hơi vô tội dang hai tay, thở dài nói:
“Ngươi bảo ta chia cho ngươi một chút lợi ích, ta đây không phải là đang chia cho ngươi sao? Ngươi phản ứng như vậy khiến ta thật sự rất thất vọng.”
Thần sắc của Bạch Bất Phàm lại ngưng trệ.