Ngô Tuệ Trân vội vàng xách túi quà đựng đồ ăn vặt và nước uống đã chuẩn bị sẵn trên bàn trà ở phòng khách, đưa tới.
Vì biết nếu từ chối nữa sẽ phải giằng co rất lâu, huống hồ đây cũng là tấm lòng của đối phương, Lâm Lập bèn mỉm cười gật đầu nhận lấy.
“Vậy ta xin cáo từ, a di.”
“Lâm Lập đi cẩn thận, không muốn làm gia sư thì lần sau có rảnh cứ đến nhà a di chơi cũng được.”