“Trần Thiên Minh: Trong lịch sử trò chuyện này, mẹ nó chứ, sao lần nào cũng không có một con người nào vậy, chịu thua.”
Lâm Lập không tiếp tục tán gẫu trong nhóm nữa, bởi vì khóe mắt đã nhận ra người cần đợi đã đến, mà vừa đến đã là hai người.
Đầu tiên, một chiếc xe dừng trước cửa tiệm, Ngưỡng Lương bước xuống xe, sau khi nhìn điện thoại, y đảo mắt một vòng rồi khóa chặt Lâm Lập đang vẫy tay với mình, bèn bước vào tiệm.
“Nghiêm thúc của ngươi chưa đến sao?” Ngưỡng Lương vừa bước vào chưa kịp ngồi đã nghi hoặc hỏi.