Chương 27: [Dịch] Hệ Thống Rất Trừu Tượng, May Ta Cũng Vậy

Tiểu quỷ Uchiha trời sinh tà ác! (1)

Phiên bản dịch 5124 chữ

Ai đã phát minh ra câu "Chào buổi sáng" vậy? Rốt cuộc thì buổi sáng tốt lành với ai cơ chứ?

"Lâm Lập, cố lên, ngươi có thể dậy sớm như vậy vào cuối tuần khi mới mười bảy tuổi, sau này làm bất cứ việc gì cũng sẽ thành công!"

"Lao đại, ban cho ta sức mạnh đi!" Lâm Lập vung tay múa may như cánh quạt trực thăng, cuối cùng cũng rời khỏi giường.

Bạn học, ở đây không được đậu trực thăng.

Phát hiện trong nhà không có bãi đáp trực thăng thích hợp – xác nhận bây giờ mới bốn giờ bốn mươi, Lâm Lập lại nằm xuống, vẫn lệ cũ, ngủ thêm năm phút nữa.

Lại một lần nữa ra khỏi nhà sát giờ.

Nghe nói hai mươi mốt ngày có thể hình thành một thói quen, nhưng bản thân thật sự có thể kiên trì nổi bảy ngày sao?

Có lẽ là nhờ công lao của Tiểu Tĩnh hôm qua đã xoa bóp, hôm nay mức độ tích tụ axit lactic tốt hơn nhiều so với dự kiến của Lâm Lập.

Tiểu Tĩnh, cảm ơn ngươi, đã lâu không gặp, không biết bây giờ ngươi sống thế nào rồi.

Không biết ngươi ở trong trại tạm giam, có nhớ đến ta không?

Tốc độ hoa anh đào rơi là năm centimet mỗi giây, nhưng khoảng cách giữa trái tim chúng ta lại chẳng thể rút ngắn thêm dù chỉ một centimet.

R.I.P.

Buổi sáng cuối tuần có lẽ đối với Lâm Lập mà nói vẫn rất quan trọng, nhưng đối với các lão đầu lão thái thái mà nói, điều này gần như chẳng có gì khác biệt.

Vì vậy hôm nay số người hắn thấy trong công viên cộng đồng cũng đông như hôm qua.

Lâm Lập chạy bộ đến chỗ cũ, quả nhiên, lão nhân hôm qua trông có vẻ khỏe mạnh nhưng thực chất yếu ớt, còn định ăn vạ hắn, hôm nay cũng ở đây, mặc bộ đồ luyện công y hệt hôm qua.

Lâm Lập không phải người nhỏ nhen, chuyện Bạch Bất Phàm ăn vụng đồ ăn vặt không chia cho hắn vào ngày mùng ba tháng trước, tháng này Lâm Lập đã quên rồi. Vì vậy, dù Chu gia gia từng định ăn vạ mình, Lâm Lập vẫn rất lễ phép chào hỏi:

"Chu gia gia, chào buổi sáng."

Chu Hữu Vi nghe tiếng chào liền quay đầu lại, thấy là Lâm Lập, lão lại cảm thấy hơi thở vốn ổn định của mình trở nên không thông suốt.

Tiểu tử này hôm nay đến đây, lại định ăn vạ ai nữa? Đúng là quá mức càn rỡ!

Vừa nghĩ tới hậu bối mình từng đặt nhiều kỳ vọng lại là hạng người như vậy, Chu Hữu Vi liền tức không có chỗ trút, hừ lạnh một tiếng: “Gia gia? Ai là gia gia của ngươi? Từ giờ trở đi, ngươi làm gia gia của ta thì còn tạm được!”

"Hả?" Lâm Lập gãi đầu, hơi do dự, im lặng một lát rồi cuối cùng vẫn gật đầu:

"Đây không phải là Tiểu Chu sao, chào buổi sáng, sớm như vậy đã đến luyện tập rồi, không tệ, không tệ."

Lâm Lập dù sao cũng là thanh niên thời đại mới được giáo dục đàng hoàng, mỗi kỳ ‘Thanh niên đại học tập’ đều ngoan ngoãn chia màn hình xem cho hết, chưa bao giờ trộm ảnh chụp màn hình của người khác, vì vậy hắn hiểu rất rõ một điều: kính già yêu trẻ.

Vì vậy, tuy không biết tại sao Chu gia gia lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng thỏa mãn nguyện vọng của lão nhân một chút cũng chẳng sao.

Chuyện thuận miệng thôi mà.

Trước tôn trọng, sau lý giải.

Biết đâu Chu gia gia phát hiện ra dáng vẻ thời trẻ của gia gia lão trông rất giống mình thì sao.

Không đúng, làm sao Chu gia gia thấy được dáng vẻ mười bảy tuổi của gia gia lão chứ? Ảnh chụp ư? Nhưng đời ông cố của lão, thời đại đó mà chụp được ảnh lúc nhỏ thì không phú cũng quý rồi? Thân thế Chu gia gia không đơn giản nha.

Ngay lúc Lâm Lập còn đang suy diễn lung tung trong đầu, Chu Hữu Vi đã ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí còn gõ gõ tai mình, nghi ngờ bản thân tuổi cao nên thính lực có vấn đề.

Mẹ kiếp, cái thằng nhãi ranh này, bảo ngươi làm gia gia của ta, ngươi lại làm thật hả?

Sao lại gọi ‘Tiểu Chu’ trôi chảy thế? Ngươi không nghe ra đây là lời nói lúc tức giận hả?

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi...” Chu Hữu Vi giơ ngón tay chỉ, cảm thấy hơi thở lại bắt đầu không thông, lại bắt đầu như Khả Hãn điểm binh, quân thư mười hai quyển, quyển nào cũng chỉ có tên ngươi.

“Tiểu Chu, Tiểu Chu, sức khỏe của ngài sao thế, mau ngồi xuống đã, sao lại hụt hơi rồi!” Lâm Lập vội vàng tiến lên đỡ vị hậu bối vừa nhận này ngồi xuống ghế đá gần đó, mở cốc nước đưa cho lão.

Một lần quen, hai lần thân, lần này Lâm Lập xử lý rất thuần thục.

Sau đó, Lâm Lập dùng giọng điệu và dáng vẻ hận sắt không thành thép nói: “Tiểu Chu à, không phải ta nói ngài chứ, người nhà ngài kiểu gì vậy? Sức khỏe ngài thế này mà sao họ lại yên tâm để ngài mỗi sáng một mình ra ngoài luyện tập? Ta phải đến nói chuyện rõ ràng với họ mới được, thật là.”

“Gọi ta là gia gia!” Chu Hữu Vi phải tốn nửa ngày công sức mới nói ra được bốn chữ này.

“Vâng ạ, Chu gia gia. Thật ra ta gọi vậy cũng thấy hơi ngượng, người khác nghe thấy lại tưởng giữa chúng ta có mối quan hệ mờ ám gì nữa.” Lâm Lập thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ kiếp, ngươi ngượng chỗ nào chứ? Không phải ngươi gọi ‘Tiểu Chu, Tiểu Chu’ cực kỳ trôi chảy sao?

Tiểu tử này đúng là tổn thọ mà.

Chu Hữu Vi cảm thấy bản thân vốn có thể sống đến trăm tuổi, giờ chỉ còn sống được đến một trăm lẻ một tuổi – đến khi vào quan tài cũng không thể nhắm mắt, phải bật dậy sống thêm một năm nữa.

"Quan hệ mờ ám giữa chúng ta? Giữa chúng ta là quan hệ kẻ ăn vạ và người bị ăn vạ!" Chu Hữu Vi vỗ vỗ cốc nước trong tay, tiểu tử này còn trẻ, vẫn còn cứu được, chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng, vẫn có thể trở lại con đường đúng đắn.

Bạn đang đọc [Dịch] Hệ Thống Rất Trừu Tượng, May Ta Cũng Vậy của Phác Nhai Thiên Tuyến

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    13d ago

  • Lượt đọc

    52

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!