Thạch giáo luyện: “…”
“Ngươi lừa huynh đệ thì được, đừng tự lừa dối chính mình là được. Huynh đệ bị ngươi lừa thật sự không sao cả, cười xòa là qua, nhưng hy vọng ngươi nói xong câu này thì lau khóe mắt đi, đừng để nước mắt rơi xuống nòng súng.
Huynh đệ tin ngươi một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào, nhưng ngươi đừng làm như chính mình cũng tin là được. Huynh đệ bị ngươi lừa một chút thật sự không sao cả, huynh đệ cười cười là qua rồi, thật sự không phải huynh đệ muốn chọc tức ngươi, ngươi lau nước mắt đi rồi nghĩ kỹ xem, ngoài huynh đệ ra còn ai tin những lời này của ngươi nữa?”
Giọng nói trầm trầm của Lâm Lập từ ngoài cửa kính vọng vào.