"Nếu như đây không phải là ái tình, thì còn gì để mà bi ai "
Tiểu Văn nhìn cảnh này, liền điểm vài cái chuột, một khúc nhạc như vậy vang lên.
"..."
Đại tỷ, xin đừng loạn phối nhạc nền a.
"Không cần phải vậy đâu, Bất Phàm, hãy thu hồi lời thề đi. Ngươi có tâm như vậy, ta đã rất cảm động rồi. Dù cho có một ngày ngươi thật sự phụ lòng ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không trách tội ngươi." Tống Lộ Bình mới hơn hai mươi tuổi, mà trên mặt đã có vẻ từ ái của người sáu mươi.
Đa tạ Bình ca đã thông cảm, đây là chính miệng huynh nói đó, đến lúc phát hiện chân tướng, tuyệt đối không được mắng ta nga.
Lâm Lập 'ngượng ngùng' cười.
"Tuy rằng tuổi tác của chúng ta không thích hợp làm phụ tử, nhưng nếu có cơ hội, ta có thể kết nghĩa huynh đệ với ngươi, từ nay về sau ta thật sự gọi ngươi là đệ.
Như vậy ta cũng có thể giống như Lưu Bị, vô cùng tự tin mà kiêu ngạo tuyên bố với tất cả các dưỡng kê tràng ở Khê Linh rằng – Nhị đệ của ta thiên hạ vô địch!
Ta nhớ rõ sử sách ghi lại, Tôn Thượng Hương khi đó chính là bởi vì nghe Lưu Bị thường xuyên nói như vậy nên mới cam tâm tình nguyện gả cho hắn, tiếc là cuối cùng phát hiện bị lừa, vô cùng tức giận, cho nên đến cuối cùng, cũng không có sinh hạ con nối dòng cho Lưu Bị.
Tiểu Phàm, ngươi nói ta nói như vậy sau, có hay không cũng có người chủ động đến ôm ấp?"
Tống Lộ Bình đã chìm đắm trong mộng tưởng.
Lâm Lập: "?"
Bạch Bất Phàm đích xác nên kết nghĩa huynh đệ với Tống Lộ Bình a, cả hai đều là nhà dã sử học.
"Được rồi, hai huynh đệ các ngươi đừng có mà đứng ở cửa diễn cảnh cảm động nữa. Vị này... Tiểu Phàm ca đúng không, hiện tại muốn lên chứ? Ta kêu người dẫn ngươi qua. Bình ca, huynh mau chóng trở về đi, đệ đệ này của huynh, chúng ta bao lo chăm sóc tốt cho huynh.
Còn huynh đó, mau chóng trở về ngâm câu kỷ tử, hoàng tinh, nhục thung dung, dâm dương hoắc, thỏ ty tử vào bình giữ nhiệt đi... dạo này cũng đừng có tới."
Tuy rằng Tiểu Văn tuổi khẳng định lớn hơn Lâm Lập, nhưng ở những nơi thế này, ả cơ bản sẽ không gọi khách hàng là đệ, nên mới nói vậy.
Lâm Lập tặc lưỡi, mấy cái tên thuốc bắc này nghe thôi, máu mũi của hắn đã muốn phun ra rồi.
"Hắn hôm nay không phải đến tiêu phí, chỉ là đến đây xem xét tình hình thôi." Không đợi Lâm Lập mở miệng, Tống Lộ Bình đã trực tiếp giúp hắn giải thích.
"Đúng vậy, là như vậy đó, Tiểu Văn tỷ, hơn nữa ta cũng cần phải tích cóp tiền bạc, nhanh nhất cũng phải đến cuối tuần này mới tới được." Lâm Lập phụ họa.
Sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ dẫn Bạch Bất Phàm đi "quét dọn", hắn cũng có thể sớm ngày đạt được đan dược.
Biết đâu chừng chỉ cần một ngụm nuốt xuống, hắn sẽ trực tiếp thăng thiên ấy chứ.
"Ồ ồ, thì ra là như vậy a. Tốt tốt, cũng không thành vấn đề, dù sao đến lúc đó ngươi cứ tới là được, nếu ngày đó không phải ta trực ban, ngươi cứ nói là Bình ca giới thiệu, rồi nhắc tới Tiểu Văn cũng đã từng gặp qua, là sẽ không có vấn đề gì đâu.
Cho dù có vấn đề gì, các nàng cũng sẽ hỏi ta, ta sẽ thay ngươi giải quyết." Tiểu Văn nghe vậy gật gật đầu, cười nói tiếp:
"Về phần tiền bạc ư? Bình ca chưa nói với ngươi sao, chỗ chúng ta chủ yếu là hàng tốt giá rẻ, chắc là không cần ngươi phải tích cóp quá lâu đâu."
"Còn thật sự chưa kịp nói. Nhưng mà Tiểu Văn, lần này nể mặt Tống ca ta chút, sau này Tiểu Phàm đến tiêu phí, chiết khấu thêm chút nữa, giảm hai thành đi, yên tâm, ta đã dạy hắn rồi, rất hiểu chuyện, chỉ biết đưa tiền mặt thôi." Tống Lộ Bình hướng về phía Tiểu Văn nhắc nhở.
"Bình thường Tống ca huynh giới thiệu khách nhân đều được chiết khấu chín lăm phần trăm, Tiểu Phàm cùng huynh có quan hệ tốt, giảm một thành khẳng định là không thành vấn đề, nhưng mà giảm hai thành thì ta phải hỏi ý kiến lão bản cùng tỷ muội đã, sẽ cố gắng tranh thủ." Tiểu Văn làm một cái dấu OK, nhưng cũng không tính là hoàn toàn đồng ý.
Tống Lộ Bình vậy mà không lừa mình, hắn ở thế giới "dưỡng kê" này lại thật sự có sức ảnh hưởng lớn đến vậy.
"Chín phần nghe không hay, đến lúc đó người ta lại nói mặt mũi của ta chỉ đáng chín phần, ít nhất cũng phải được tám chín phần chứ?" Tống Lộ Bình ra giá.
"Được được được." Tiểu Văn gật gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, xác định không có khách nhân bình thường nào ở gần đó, rồi nói với Lâm Lập: "Nhân lúc rảnh rỗi, ta giới thiệu sơ qua về giá cả trong tiệm cho ngươi nghe trước vậy, để đến lúc đó ngươi tới, lỡ đâu mang thừa tiền hoặc mang thiếu thì sao.
Giá cả đại khái là như vầy nè..."
Ấy đừng nói, ngươi thật sự đừng nói, trình độ tiêu phí của cái tiệm này, so với Khinh Tước còn thấp hơn nhiều, không chỉ giá cả dịch vụ tương ứng chỉ bằng một nửa của Khinh Tước, mà những khoản tiêu phí thêm cho các dịch vụ phụ còn rẻ mạt hơn nữa.
"Đích xác là không đắt..." Lâm Lập cảm khái.
Tiếc thật.
"Vậy là đương nhiên rồi, Thiên Hồng bọn ta chủ trương mỏng lợi nhiều tiêu, làm toàn là việc chân tay, ngày tháng khổ sai, kiếm chút tiền mồ hôi nước mắt thôi mà." Tiểu Văn nghe thấy hắn cảm khái, có chút kiêu ngạo nói.
"Tiểu Phàm, Khinh Tước mà ngươi từng đến nằm ở vị trí trung tâm của Khê Linh, tiền thuê nhà ở bên đó so với bên này chênh lệch lớn lắm đó, cộng thêm việc bọn họ muốn kiến tạo một bầu không khí cao cấp, cái giá đó thuần túy là do các phương diện nhân tố đẩy lên thôi. Ngoại trừ Điềm Điềm chu đáo, mà đáng tiếc giờ đã 'vào trong' rồi, thì chẳng có ai đáng giá cả.