Đinh Tư Hàm mỉm cười giơ ngón giữa: “Đồ ngu.”
“Phải, đây mới là ngươi mà ta biết chứ.” Lâm Lập gật đầu đầy mãn nguyện.
Xác định mình không thể xuyên thủng phòng tuyến của Lâm Lập, Đinh Tư Hàm lắc đầu thở dài, nhìn Trần Vũ Doanh đang cười tủm tỉm bên cạnh, tiến lên dùng lòng bàn tay xoa xoa má nàng, nhão giọng nói:
“Doanh Bảo, còn cười nữa, đây chính là thái độ của Lâm Lập đối với sính lễ đấy. Đợi sáu bảy tám chín năm nữa, khi Lâm Lập cầm một hộp màu đến nói với phụ thân ngươi rằng ‘Đây là sính lễ’, lúc đó ngươi sẽ không cười nổi đâu.”