Tiêu Vân lúc này cảm thấy trong bụng mình giống như có một tòa hỏa diệm sơn đang phun trào, luồng khí tức hắn thở ra từ miệng đều nóng rực vô cùng. Sắc mặt hắn đỏ bừng, trong mắt hằn lên những tia máu đỏ.
Mà ở bên cạnh hắn, Lâm Tiểu Nhã cùng Tịch Xuân Vũ vận trên mình bạch y mỏng manh như tơ, phảng phất tựa hai vị tiên tử từ tiên giới bước xuống trần gian, mỗi người một bên dìu lấy Tiêu Vân, mị hoặc vô cùng.
"Sư huynh, có phải huynh cảm thấy rất nóng không? Bọn muội dìu huynh về nghỉ ngơi nhé?" Lâm Tiểu Nhã cười tủm tỉm nhìn Tiêu Vân.
"Tiêu sư huynh, chắc hẳn là huynh vừa rồi uống rượu quá chén, chi bằng nghỉ ngơi ở đây đi." Tịch Xuân Vũ đưa mắt ra hiệu với Lâm Tiểu Nhã.