...
Hoa Cẩm từ không trung hạ xuống, nhìn gương mặt trẻ tuổi tuấn tú của Vương Thủ Nhất, trong lòng dâng lên một trận rung động.
Dưới tác dụng của dược lực, lý trí của ả như ngọn nến trước gió, chực tắt.
"Tôn Thượng, ngài... ngài không sao chứ?" Vương Thủ Nhất tuy cảm thấy không ổn, nhưng rốt cuộc đó là Tôn Thượng mà hắn kính trọng, vẫn tiến lên hỏi han một câu. Đồng thời, hắn mơ hồ ngửi thấy một luồng dược hương, luồng dược hương này tỏa ra từ Hoa Cẩm chân nhân, càng ngửi càng say, thậm chí khiến hắn có chút nóng ran.