Chương 77: [Dịch] Không Phải, Bạn Gái Điện Tử Ta Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên

Đây cũng là một lão yêu quái ẩn mình (1)

Phiên bản dịch 5129 chữ

Công tử vô song, kiếm ý như hồng.

Tất cả mọi người đều chấn kinh trước vầng trăng tròn kia, đều lặng người.

Ngô Đoạn Thiên lảo đảo đứng dậy, khó che giấu vẻ thất thố.

Thanh Huyền Kiếm trong tay Thanh Huyền đạo nhân hơi run rẩy.

Sâu trong lòng núi Thanh Vân Tông, bên trong động thiên phúc địa ẩn khuất, một lão ẩu tóc trắng xoá đang nhắm mắt đả tọa bỗng nhíu chặt mày.

Lý Thanh Nhiên si ngốc ngước nhìn ánh trăng.

Trong vầng trăng tròn, có người múa kiếm, phóng túng điên cuồng.

"Minh nguyệt xuất Thiên Sơn, giữa biển mây mênh mông——!"

Có tiếng ca phiêu diêu truyền đến trong ánh trăng, dư âm lượn lờ bên tai, nhưng không hề chói gắt, ngược lại khiến người ta hoa mắt thần mê, dần dần chìm đắm vào trong đó.

Điệu múa kiếm trong trăng như mộng như ảo, có hàn quang lăng lệ bay vụt, đâm thủng biển mây.

Đột nhiên, kiếm thế biến đổi, nhanh như điện xẹt!

Lại nghe thấy tiếng ca phiêu diêu kia cười lớn: "Trường phong mấy vạn dặm, thổi qua Ngọc Môn Quan——!"

"Ngưng——!"

Trên bầu trời cao, kiếm ý ngút trời.

Thân ảnh múa kiếm kia dừng lại, phi kiếm trong tay nhẹ nhàng chém xuống.

Xoẹt!

Biển mây tách ra hai bên, đất trời quang đãng, ánh trăng càng thêm sáng tỏ.

Sát khí vô biên cũng bao trùm xuống.

Ngô Đoạn Thiên tim đập chân run, sắc mặt trắng bệch, vội vàng hét lớn với người hai bên:

"Không ổn, mau đi ổn định Hộ Tông Đại Trận, bảo đệ tử lập tức rút khỏi quảng trường!"

Vừa rồi khi vị tu sĩ thần bí kia hiện thân, xem xét khí tức chỉ là Hoá Thần đại viên mãn, nên hắn căn bản không quá để tâm.

Vốn tưởng rằng Thanh Huyền đạo nhân dù không địch lại cũng có thể cầm cự một lúc, cùng lắm thì hắn sẽ để các trưởng lão ra tay giúp đỡ.

Ai ngờ đối phương vừa mới ra chiêu, chỉ riêng kiếm ý đã khiến hắn lạnh sống lưng.

Người này chẳng lẽ là lão quái vật ẩn thế của Kiếm Các sao?

Vậy mà có thể sử dụng kiếm pháp khủng bố đến vậy?

Ai cũng biết, tu sĩ đa phần dùng kiếm, nhưng kiếm tu thuần túy lại rất khó đạt được thành tựu.

Nhưng một khi kiếm tu đã đạt được thành tựu, thì lực phá hoại của chiêu thức ở Thương Vân Giới này nếu nói là thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Không kịp nghĩ nhiều, kiếm kia đã hạ xuống, chĩa thẳng vào Thanh Huyền đạo nhân.

Sự thanh lãnh của ánh trăng hòa cùng kiếm ý lăng lệ làm một.

Nhìn từ xa còn thấy hình dáng, nhưng khi đến gần, trong tầm mắt chỉ còn lại một màu trắng bạc.

Thanh Huyền đạo nhân nắm chặt kiếm, không phân biệt được trong mắt là ánh trăng hay kiếm quang, bốn phía đều bị bao phủ, không thể tránh né, chỉ có thể nghiến răng tung ra chiêu mạnh nhất của Đại Vô Tướng Kiếm —— Lãm Tinh Hà.

Thân Thanh Huyền Kiếm loé lên một vệt tinh quang, chói mắt vô cùng.

Đây vốn là một kiếm uy thế ngập trời, nhưng dưới ánh trăng lại trở nên non nớt đáng cười.

Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu rụi cánh đồng.

Nhưng tinh quang trước vầng trăng sáng, chỉ có thể bị nuốt chửng tan biến.

Trăng tròn biến mất.

Trên quảng trường Thanh Vân Tông chi chít những lỗ kiếm, càng gần trung tâm càng dày đặc.

Thanh Huyền đạo nhân toàn thân đẫm máu, dùng kiếm chống đỡ thân thể lảo đảo, Thanh Huyền Kiếm đã bầu bạn cùng lão hơn trăm năm nay giờ cũng chi chít vết tích, giống như thân thể đầy vết kiếm của lão, dường như chỉ cần cử động nhẹ là sẽ vỡ tan tành.

Một vệt ánh trăng chiếu xuống sau lưng Thanh Huyền đạo nhân.

Trần Hoài An từ trong ánh trăng bước ra, chẳng thèm liếc nhìn huyết nhân đang quỳ giữa quảng trường.

Chỉ chậm rãi bước đến trước mặt Lục Trường Thiên.

"Ngươi tự mình làm, hay là bản tôn giúp ngươi?"

Lục Trường Thiên ngước nhìn Trần Hoài An, sắc mặt càng thêm tái nhợt, yết hầu hắn chuyển động, khó khăn nói: "Ta... ta tự mình làm..."

Linh khí nghịch chuyển chảy xuống, theo một tiếng uỵch trầm đục, Lục Trường Thiên ôm đan điền đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Tiếng kêu gào thảm thiết chói tai vang vọng khắp quảng trường.

Thân thể Thanh Huyền đạo nhân khẽ động, muốn đứng dậy, giãy giụa vài cái, nhưng cuối cùng vẫn quỳ rạp trong vũng máu.

"Oan có đầu, nợ có chủ."

Trần Hoài An bước tới trước mặt Mộc Bạch Sương, ánh mắt đăm đăm nhìn vào thiếu nữ dung mạo kiều diễm kia. Trong đôi đồng tử dọc màu vàng kim của hắn, chỉ lạnh lùng toát lên một vẻ thờ ơ khó hiểu.

Giờ phút này, thiếu nữ này như một con nai nhỏ hoảng sợ, mặt đầy kinh hãi nhìn hắn, môi và thân thể đều đang run rẩy.

Vẻ đáng thương động lòng người kia quả thật rất quyến rũ, dường như chỉ cần động ngón tay là có thể xé nát ả.

Nhưng bên thái dương Trần Hoài An lại rịn ra một giọt mồ hôi.

【Mộc Bạch Sương - Nữ - 347 tuổi - Hoá Thần trung kỳ (Đang tự phong ấn) - Thiên sinh mị cốt】

Hai tin xấu.

Thứ nhất, đây là một lão quái vật ẩn mình cực phẩm.

Thứ hai, vì để ra vẻ cho oai, linh lực của hắn đã cạn kiệt.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trần Hoài An chậm rãi lên tiếng: "Thủy linh căn của Lý Thanh Nhiên, giao ra đây."

"Tiền bối, ta..."

"Ngươi giao, hay là, không giao?"

Nhìn đôi đồng tử dọc màu vàng kim tràn ngập sát ý kia.

Mộc Bạch Sương nghiến răng, trong lòng cẩn thận cân nhắc.

Nếu không giao, chắc chắn phải giải trừ phong ấn tu vi để đánh một trận với tên kiếm tu quái vật này, không chỉ bại lộ thân phận, lỡ như đối phương vẫn còn dư lực, chẳng phải ả toi mạng vô ích sao?

Bạn đang đọc [Dịch] Không Phải, Bạn Gái Điện Tử Ta Thế Nào Tu Thành Kiếm Tiên của Vũ Trụ Vô Địch Bạo Long Thiêu Nga

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    15d ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!