“Ta và Âm Hậu tuy đã đoạn tuyệt, nhưng năm xưa cũng thật lòng yêu nhau. Một chút Thiên Ma chân khí ta vốn tưởng có thể khống chế, không ngờ sau khi nhập vào kinh mạch, lại cắm rễ vào khiếu huyệt, trở thành bệnh dai dẳng. Đợi đến khi ta phát giác thì dù có phế bỏ toàn bộ công lực cũng vô ích.”
Chu Dịch không có tâm tư trào phúng lão, lập tức nói:
“Để ta trị thương cho ngươi.”
Lỗ Diệu Tử sững sờ, rồi bật cười. Lão biết hắn có lòng tốt nên không nỡ từ chối, cũng không làm hắn mất hứng.