Thân thể Từ Hận Thủy run lên, nuốt hận bỏ mấy cây thảo dược kia vào tủ thuốc. Nhưng Kỷ Lưu Ly còn chưa vừa lòng, lại hất hàm về phía một cái tủ thuốc trống không.
Từ Hận Thủy từ trong túi áo sát người lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, trên hộp vẽ đầy hoa lan, hắn mở nắp hộp, bên trong là mấy hạt nhỏ cỡ hạt gạo đen sì, không biết là dược liệu gì. Nhưng nhìn khóe miệng run rẩy của hắn, có thể thấy mấy hạt nhỏ không bắt mắt này chắc chắn cực kỳ phi phàm. Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Kỷ Lưu Ly, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vệ Uyên nhìn thấy mặt của Từ Hận Thủy, một khuôn mặt còn tinh xảo hơn cả tuyệt đại đa số nữ nhân, lúc tức giận lại càng thêm phong tình vạn chủng, thật đúng là người như đạo cơ.
Từ Hận Thủy nghiến răng nói: "Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!"
"Ta, ức, hiếp, người, quá, đáng?" Kỷ Lưu Ly mỗi khi nói một chữ, liền bóc một cánh hoa lan ra, cuối cùng véo lấy nhụy hoa nhẹ nhàng vê nát.
"A
Thấy Từ Hận Thủy bỏ mấy hạt kia vào tủ thuốc, Kỷ Lưu Ly lúc này mới hài lòng, đóa hoa lan trong tay cũng biến mất. Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Từ Hận Thủy, nàng thản nhiên nói: "Đúng là keo kiệt, có phải không trả tiền cho ngươi đâu!"
Từ Hận Thủy giận đến cực điểm, nói: "Đó là thứ tiền có thể mua được sao? Hay là ta đưa tiền cho ngươi, ngươi mua về giúp ta một ít? Với lại chút tiền ngươi đưa đó, cũng dám gọi là tiền à?"
Kỷ Lưu Ly ngược lại có chút ngượng ngùng, biện giải: "Cái này cũng không thể trách ta, còn không phải do Thiên Thanh Điện nợ nần không trả?"
Từ Hận Thủy hừ một tiếng, phất tay áo bào, nói: "Mớ chuyện rắc rối giữa các ngươi, cớ gì cứ phải lôi ta vào?"
Kỷ Lưu Ly cười nói: "Bởi vì ngươi và ta có duyên!"
"Phỉ phỉ phỉ! Ai thèm có duyên với ngươi!" Từ Hận Thủy một khắc cũng không muốn ở lại thêm, lao thẳng ra cửa.
Khi đi ngang qua Vệ Uyên, hắn cố ý đánh giá Vệ Uyên một chút, nói: "Giống sư phụ ngươi, là một hạt giống tốt, tiếc là lại cắm vào đống phân trâu Thiên Thanh Điện kia!"
Vệ Uyên bị mắng mà không hiểu gì cả, cũng không biết Thiên Thanh Điện rốt cuộc đã làm chuyện gì, sao ai cũng nói xấu? Nói xấu thì nói xấu đi, nhưng ai nấy cũng đều nói nửa vời, chẳng chịu nói cho rõ ràng.
Kỷ Lưu Ly nhìn Vệ Uyên, rất vui vẻ, mỉm cười nói: "Vừa hay dược liệu đủ cả, hôm nay chúng ta làm một liều thật mạnh!"
Vệ Uyên theo bản năng rùng mình một cái.
Trước kia cũng có mấy lần "liều mạnh", mỗi lần đều hành hạ hắn đến cửu tử nhất sinh. Nhưng Lưu Ly đại sư tỷ không phải đang thương lượng với hắn, mà là thông báo.
Thấy Kỷ Lưu Ly bày thùng gỗ ra, Vệ Uyên liền cởi quần áo. Mấy năm qua động tác này đã thành bản năng của hắn, nếu không cởi thì đại sư tỷ sẽ ra tay lột, thà tự mình cởi còn hơn. Kỳ thực có một môn đạo thuật gọi là Giải y thuật, nhìn như tà pháp, thực tế cũng gần như vậy, khi đấu pháp có thể dùng để lột pháp bào chiến giáp, pháp bảo hộ thân của đối phương. Có điều đại sư tỷ dường như không biết môn đạo thuật này, chỉ thích tự mình động thủ.
Sang năm mới, Vệ Uyên lại cao thêm một chút, giờ phút này đứng trước mặt Kỷ Lưu Ly đã gần ngang đầu nàng. Kỷ Lưu Ly vẫn như trước kia, tay vê đan dược, trong nháy mắt đã phối xong một chậu dược thang.
Vệ Uyên vừa ngâm mình vào, liền biết quả nhiên là "liều mạnh". Hắn toàn thân nóng hừng hực, như ngâm mình trong nham tương địa hỏa, từng luồng nhiệt khí tựa kim châm xuyên thấu cơ thể, chạy khắp toàn thân, nơi nó đi qua, cơ thể đều phát sinh biến hóa vi diệu, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn gấp mấy chục lần.
Vệ Uyên chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu, như có ngàn vạn con kiến đang bò, lại có một luồng hỏa khí khô nóng tích tụ trong lòng, không có chỗ phát tiết. Dần dần, Vệ Uyên cảm thấy mình càng lúc càng nóng nảy, rất muốn đập phá thứ gì đó để trút giận, lại hơi muốn đi tìm đám người Tri Cổ phái đánh một trận nữa, để vô số quyền cước giáng xuống người, rất là hả giận.
Khó khăn lắm mới qua một canh giờ, dược thang đều biến thành nước trong, Vệ Uyên gắng gượng bò ra khỏi thùng thuốc, kinh ngạc phát hiện mình vậy mà cao thêm một tấc!
Kỷ Lưu Ly như thường lệ kiểm tra toàn thân Vệ Uyên, để điều chế phương thuốc lần sau. Lần tẩy luyện này hiệu quả cực tốt, khiến chính nàng cũng vô cùng hài lòng. Nhưng khi tầm mắt lướt qua bụng dưới của Vệ Uyên, nàng đột nhiên nhìn thấy phía dưới rốn có thêm một đường chỉ đen mảnh. Nàng đưa tay lau, không lau đi được, nhưng cũng không có phản ứng linh lực, phảng phất đó là một đường đen bẩm sinh.
Nhưng đối với tu sĩ cấp bậc như nàng mà nói, nhìn qua là nhớ đã là bản năng. Nàng rõ ràng nhớ lần trước trên người Vệ Uyên còn không có bất kỳ vết đen tương tự nào, hiện tại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Đang xuất thần suy tư, Kỷ Lưu Ly lơ đãng liếc thấy một con chim nhỏ nửa sống nửa chết. Con chim nhỏ này mấy năm qua nàng thấy nhiều rồi, lập tức cảm thấy có chút chướng mắt, liền tiện tay búng một cái.
Đầu chim nhỏ bị búng trúng, đột nhiên nổi giận, vỗ cánh ngẩng đầu, vậy mà biến thành một con đại bàng!
Cả hai người đều sững sờ.
Đại sư tỷ dù sao cũng kiến thức rộng rãi, lập tức như không có chuyện gì xảy ra mà đứng dậy, ném quần áo cho Vệ Uyên. Đầu óc Vệ Uyên trống rỗng, theo bản năng mặc quần áo vào, nhưng đến khi mặc xong, con đại bàng kia vẫn không chịu thu mình lại, hiển nhiên cũng là một kẻ bướng bỉnh.
Rời khỏi Lý sự đường, Vệ Uyên không lập tức về nhà, mà lại đi đến Bác tư đường.
Hắn ấp úng, nửa ngày không nói rõ được ý mình. May mà các sư huynh ở Bác tư đường đều là người từng trải, từ vài lời rời rạc đã hiểu rõ ý của Vệ Uyên, liền đi vào nội đường, không bao lâu đã bưng ra một chồng lớn ngọc giấy, đều là về Âm dương đại đạo, song tu bí pháp.
Vệ Uyên không biết nên nhận hay không, vị sư huynh kia với vẻ mặt từng trải, nhét toàn bộ vào tay hắn, sau đó còn miễn cho hắn một nửa phí mượn, rất là chu đáo.
Ý tốt thế này không thể từ chối, Vệ Uyên liền cất kỹ ngọc giấy, trở về tiểu viện của mình. Nhưng cất những tờ ngọc giấy này ở đâu lại thành một vấn đề nan giải.
Chắc chắn không thể đường hoàng bày ra ngoài, những thứ này còn phải trả lại, cũng không thể xem xong liền hủy. Thế là Vệ Uyên vắt óc suy nghĩ, dò xét toàn bộ tiểu viện một lượt, từ xà nhà, gầm giường, đến bếp lò, nhà xí, tất cả đều nghiên cứu qua.
Hắn thậm chí còn muốn đặt những tờ ngọc giấy này lên giá sách, nhưng lại cảm thấy quá mạo hiểm, lỡ như Trương Sinh tiện tay cầm lên xem thì sao? Hắn vốn có thói quen này.
Loay hoay hồi lâu, hắn mới phân tán cất ngọc giấy vào một số góc mà Trương Sinh bình thường sẽ không động tới. Làm xong những việc này, Vệ Uyên đã đổ một thân mồ hôi, tim đập thình thịch.
Từ đó, mỗi ngày ngoài việc thôn thổ nguyệt hoa, Vệ Uyên lại có thêm nhiều bí tịch phải đọc. Hắn khổ công đọc mấy ngày cũng chỉ được một phần nhỏ, lại còn hiểu biết nửa vời, khiến Vệ Uyên không khỏi cảm thán Âm dương đại đạo thật sự là uyên thâm khó lường, khó trách chỉ riêng âm dương nhị khí đã có thể được liệt vào đạo cơ.
Biết khó mà lui không phải phong cách của Vệ Uyên, càng khó hiểu lại càng phải đọc. Vệ Uyên không sợ chịu khổ.
Đêm nay Vệ Uyên lấy ngọc giấy ra, đang muốn dụng công, phía sau liền có một bàn tay vươn tới lấy mất tờ ngọc giấy, sau đó vang lên giọng của Trương Sinh: "Ngươi đang xem gì thế?"