Trong một tòa địa cung khổng lồ bí ẩn, Tề Diệu Huyền đang khoanh chân ngồi giữa không trung, bên dưới là dung nham màu tím sẫm cuồn cuộn, sền sệt như máu. Tia lửa bắn ra khi bong bóng vỡ tung tóe lên vách đá, nhưng khi chạm vào những thạch nhũ rủ xuống thì lập tức tắt lịm – bề mặt những măng đá trắng muốt kết tinh sương giá, hàn khí từng luồng thấm xuống từ đỉnh động, va chạm với sóng nhiệt bên dưới giữa không trung, ngưng tụ thành một màn sương trắng quỷ dị.
Cấu trúc của địa cung này vô cùng trái với lẽ thường, chênh lệch nhiệt độ giữa vòm động và mặt đất khiến không khí bị bóp méo, phản chiếu những phù văn xanh thẫm chảy trên vách đá. Đáng sợ hơn là những pháp trận lơ lửng giữa không trung, không phải khắc trên mặt đá, mà là những đồ án hình tròn được tạo thành từ vô số quang văn li ti, đang từ từ xoay chuyển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mỗi quang văn đều toát ra uy áp cổ xưa, khi chúng vận chuyển, sẽ như bóc kén kéo tơ, dẫn ra từng sợi xích linh khí trắng muốt.