Trong mật thất, Sở Hòe Tự suy nghĩ miên man.
Hắn trước tiên mạnh dạn suy đoán, sau này sẽ tìm cách cẩn thận kiểm chứng.
Giờ phút này, hắn không hề hay biết mình đã gây ra động tĩnh lớn đến nhường nào.
Bên ngoài hàn đàm, các tu sĩ tụ tập ngày một đông.
Vô số kiếm tu hội tụ tại đây, trong chín vị chấp sự ngoại môn, trừ hai người đã xuống núi, tất cả những người còn lại đều có mặt.
Nữ chấp sự Mạc Thanh Mai đứng cùng một nữ chấp sự ngoại môn khác là Đường Thu Nguyệt.
Mạc Thanh Mai phong vận vẫn còn, Đường Thu Nguyệt thì có phần mập mạp, nhưng trông vẫn hiền lành dễ gần.
“Cũng không biết là tình hình thế nào, ta chỉ cảm thấy kiếm linh rất hưng phấn.” Mạc Thanh Mai nói với Đường Thu Nguyệt.
“Hưng phấn?” Đường Thu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, nàng không phải kiếm tu, bèn nhìn về phía thanh kiếm của đối phương.
Chẳng nhìn ra được gì.
Bên cạnh hàn đàm tụ tập rất nhiều đệ tử kiếm tu.
Mọi người đều giống như các nàng, cầm bản mệnh kiếm của mình xì xào bàn tán.
Điều này khiến nơi đây ồn ào chẳng kém gì khu chợ của ngoại môn.
Lẽ ra, ngoại môn xuất hiện thiên địa dị tượng, nhiều đệ tử tụ tập tại đây như vậy, mấy vị chấp sự phải đứng ra chủ trì đại cục mới đúng.
Thế nhưng, các chấp sự cũng đều mờ mịt, không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì.
Lưu Thiên Phong đối mặt với những câu hỏi của đồng liêu, cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Bí cảnh cấp bậc này, không có lý nào lại gây ra trận thế lớn đến vậy chứ?” một vị chấp sự họ Vương nói.
“Lưu huynh, ngươi nói nhi tử Thành Khí của ngươi vẫn còn trong bí cảnh ư? Chẳng lẽ hắn đã có được đại cơ duyên nào sao?” một vị chấp sự họ Trần cười tủm tỉm nói.
Ngưu Viễn Sơn đứng bên cạnh lắng nghe, liếc nhìn hàn đàm, cũng không đưa ra ý kiến của mình.
Hắn không cho rằng tất cả những điều này là do tiểu tử Lưu Thành Khí kia gây ra.
“Một kẻ sau khi linh thai bị tổn hại liền bắt đầu tự sa ngã, ngay cả tâm tính cũng đã mục nát, hắn cũng xứng sao?” Lão Ngưu thầm khinh bỉ trong lòng.
Lưu Thiên Phong nghe mọi người nói, cười khổ đáp: “Thiên địa dị tượng này chỉ ảnh hưởng đến linh kiếm, không liên quan đến những thứ khác.”
“Nhi tử Thành Khí của ta cũng không phải kiếm tu!”
Mạc Thanh Mai đứng ở phía đối diện lập tức hỏi: “Vậy trong ba người dưới đáy hàn đàm, ai là kiếm tu?”
“Mạc sư muội có điều không biết, bí cảnh này chỉ có người không có linh lực mới vào được, cho nên đều là đệ tử Trùng Khiếu kỳ, làm gì có kiếm tu nào.” Ngưu Viễn Sơn vốn im lặng lại mở lời giải thích.
Vừa rồi hắn đứng bên cạnh như người vô hình, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía Mạc Thanh Mai.
Mạc Thanh Mai nghe hắn nói chuyện với mình, giọng điệu nhàn nhạt đáp: “Ồ, biết rồi.”
Đường Thu Nguyệt đứng bên cạnh nghe giọng điệu của nàng, không nhịn được dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái.
“Chẳng phải chỉ là tỏ lòng bị cự tuyệt thôi sao, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà đối với Ngưu sư huynh vẫn chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.” Đường Thu Nguyệt thầm lẩm bẩm.
Một đám chấp sự lại bàn luận vài câu, Lưu Thiên Phong, người lớn tuổi nhất và có liên quan nhất đến chuyện này, bèn lên tiếng quyết định:
“Chuyện này cần phải bẩm báo lên trưởng lão nội môn, dị tượng kinh người thế này, không phải là chuyện bọn ta có thể xử lý được.”
Trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng cho nhi tử của mình, cảm thấy nếu có trưởng lão ở bên cạnh bảo vệ, thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lời vừa dứt, trên chín tầng trời liền truyền đến một giọng nữ non nớt.
“Không cần đặc biệt bẩm báo nữa, bản tọa đến rồi đây.”
Thập trưởng lão Sở Âm Âm từ trên trời giáng xuống, chắp tay sau lưng, đáp xuống một cây cổ thụ bên cạnh hàn đàm.
Thân thể nàng phát triển chậm chạp, nên vóc dáng không cao. Vậy mà thực lực và địa vị của nàng lại trên tuyệt đại đa số người, cho nên rất không thích ngẩng đầu nhìn người khác, thường chọn đứng ở trên cao nói chuyện.
“Thập trưởng lão!” Tất cả mọi người ở đây đều vội vàng cung kính hành lễ.
Ai cũng biết, trong nội môn, người có quyền lực nhỏ nhất chính là Thập trưởng lão.
Nhưng người có tính khí tệ nhất cũng là Thập trưởng lão.
Mặc dù bản thân nàng chưa bao giờ thừa nhận, nhưng do ảnh hưởng của công pháp, tính tình của nàng đôi khi cũng giống như một tiểu cô nương trong thời kỳ nổi loạn.
Sở Âm Âm giống như một con mèo rất dễ xù lông.
“Nói cho bản tọa biết, ai đang ở trong bí cảnh.” Nàng nhíu mày, chăm chú nhìn hàn đàm.
“Bẩm trưởng lão, trong bí cảnh vẫn còn ba ký danh đệ tử là Sở Hòe Tự, Hàn Sương Giáng và ngô nhi Lưu Thành Khí.” Lưu Thiên Phong lập tức hồi đáp.
“Ký danh đệ tử? Vậy chẳng phải là Trùng Khiếu kỳ sao?” Sở Âm Âm ngẩn người một chút: “Thẩm Mạn có nhầm lẫn gì không?”
Mọi người nghe nàng nhắc đến cả Thất trưởng lão, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Thất trưởng lão từ khi nhận được Đạo Tổ truyền thừa, chẳng phải vẫn luôn tự giam mình trong Tử Trúc Lâm sao, tính ra cũng đã một năm rồi thì phải.
Thiên địa dị tượng này, lại kinh động đến cả Tử Trúc Lâm ư?
Lưu Thiên Phong vội vàng cùng Ngưu Viễn Sơn nhìn nhau một cái, cả hai người tim đều thót lại.
Bí cảnh này, sao lại gây ra động tĩnh lớn đến vậy.