Khoảng nửa canh giờ sau, Lê Minh vội vã chạy tới, bẩm báo với Ninh Phàm: “Khởi bẩm tướng quân! Trận chiến này, chúng ta đã tiêu diệt hơn tám trăm quân địch, bắt sống hơn hai trăm tên, ngay cả đại tướng Man tộc Mục Cáp cũng bị chúng ta bắt sống thành công!”
“Hơn nữa, chúng ta đã phát hiện kho lương thảo của Man tộc ở phía sau doanh trại, xem ra nơi này đúng là cứ điểm lương thảo của chúng.”
Giọng Lê Minh mang theo một tia kích động, dù sao lần đột kích này, phe ta gần như không có thương vong gì, chỉ có vài người vì quá phấn khích, lúc nhảy khỏi ngựa đã vô tình bị trầy xước chút da.
“Tốt! Phái một tiểu đội đi tuần tra vòng ngoài, thông báo cho các huynh đệ còn lại dọn dẹp chiến trường, không được để sót một tên Man tử nào!”
Ninh Phàm tiếp tục bình tĩnh ra lệnh.
“Vâng!”
Lê Minh nhận lệnh rời đi.
“Đi, chúng ta đi gặp vị chủ tướng ‘phế vật’ Mục Cáp của địch quân.”
Ninh Phàm cười lạnh một tiếng, trong mắt hắn, Mục Cáp thân là chủ tướng của một doanh trại lương thảo quan trọng như vậy mà lại dám uống rượu mua vui, quả thực ngu xuẩn đến cùng cực, không biết sống chết.
Ninh Phàm nhanh chân bước đến nơi không xa, từ xa đã thấy một gã tráng hán có tướng mạo thô kệch, thân hình cao lớn bị mấy chiến sĩ Quỷ Quân đè chặt xuống đất.
Thấy Ninh Phàm đến, mấy chiến sĩ Quỷ Quân lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mục Cáp dường như cũng nhận ra sự có mặt của Ninh Phàm, gã nhe răng trợn mắt với hắn, mặt đầy vẻ bất phục dùng tiếng Man tộc gào lên: “Lũ người Yến Quốc hèn hạ! Dám đột kích chúng ta sao? Có bản lĩnh thì cùng lão tử đường đường chính chính đánh một trận, đừng giở mấy trò lén lút đó...”
Ninh Phàm mặt không biểu cảm nhìn gã, dưới chiếc mặt nạ quỷ đen kịt chỉ lộ ra đôi mắt lạnh như băng sương, lặng lẽ nhìn Mục Cáp, không nói một lời.
Mục Cáp thấy Ninh Phàm chỉ nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, trong lòng không khỏi nhớ lại lời dặn dò đặc biệt của huynh trưởng trước khi lên đường: Nếu không may rơi vào tay người Đại Yến, chỉ cần thành thật khai báo, bọn chúng sẽ không giết tù binh, đến lúc đó dùng một ít trâu bò dê cừu là có thể chuộc thân về... Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng Mục Cáp vơi đi đôi chút.
Gã quay đầu lớn tiếng hét với những binh sĩ ở phía xa dường như vẫn muốn chống cự: “Các dũng sĩ Man tộc, đừng chống cự nữa! Chúng ta cứ đầu hàng trước, đợi có cơ hội sẽ quay về thảo nguyên, đến lúc đó lại đi hưởng thụ tư vị của nữ nhân Yến Quốc! Người Yến Quốc không giết tù binh đâu...”
Thấy binh lính của mình đều cười hì hì hạ vũ khí đầu hàng, Mục Cáp có chút đắc ý nhìn Ninh Phàm, sau đó lại bắt đầu lảm nhảm một tràng dài: “Các hạ rốt cuộc là ai? Thủ đoạn đột kích này không thể coi là quang minh chính đại! Lần này ta nhận thua, các ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi...”
Ninh Phàm thì đầu óc toàn dấu chấm hỏi?? Tên khốn này đang lảm nhảm cái gì vậy? Lại còn mang bộ mặt vênh váo đó nữa chứ?
Ninh Phàm liếc nhìn những người xung quanh, rồi nghi hoặc hỏi: “Có ai biết hắn đang lải nhải cái gì không?”
Chúng tướng: ??? Chúng ta chỉ lo đánh trận, ai ra trận mà lại đi học ngoại ngữ chứ? Nhưng nhìn bộ dạng của hắn, không giống đang nói lời gì tốt đẹp...
Thấy Ninh Phàm và mọi người nghi hoặc, Mục Cáp nhíu mày, có chút không vui nói: “Này này này! Các ngươi là người Yến Quốc đến hoang mạc đánh trận mà không biết mang theo thông dịch viên à? Mẹ kiếp, thôi bỏ đi, bên ta có...”
Ninh Phàm không hiểu những câu khác, nhưng câu cuối cùng “Mẹ kiếp” thì hắn nghe rất rõ!
Từ đó nói thế nào cũng không phải là lời hay ý đẹp!
Tên khốn này dám chửi hắn?
“Tổ cha nhà ngươi! Đã đến nước này rồi mà còn dám chửi ta?”
Thấy gã vẫn còn sủa bậy, Ninh Phàm liền rút phắt dao phay bên hông, một nhát chém bay đầu Mục Cáp!
Trong tầm nhìn cuối cùng của Mục Cáp, gã chỉ có thể thấy thân thể không đầu của chính mình... Trong lòng gã chỉ còn một ý niệm...
Mẹ kiếp! Lão tử đã nói đầu hàng khai báo rồi mà ngươi còn...
Mà trong lòng Ninh Phàm lại nghĩ, nhìn bộ dạng ngang ngược bất tuân này của Mục Cáp, e rằng cũng chỉ là một tên mãng phu ngu ngốc!
Dù có hỏi, chắc cũng không moi được thông tin gì từ miệng hắn!
Hơn nữa, Ninh Phàm có Hoang Mạc Tác Chiến Đầu Ảnh Đồ do Tiểu Thống Thống thân yêu ban thưởng, căn bản không cần phải hỏi han tù binh làm gì!
Hệ thống: Tên nam nhân chết bầm, ngươi tránh xa ta ra một chút...
Còn những binh sĩ Man tộc khác thì chết lặng!
Chuyện gì thế này?
Lúc đánh trận trước đây không phải nói sau khi bị bắt, chỉ cần thành thật khai báo là sẽ không bị giết sao??
Vừa rồi thủ lĩnh của bọn họ còn định chủ động khai báo!
Thậm chí còn chu đáo định tìm thông dịch viên cho các ngươi...
Sao ngươi lại chém hắn luôn rồi?
Mẹ nó chứ! Ta đầu hàng mà cũng giết sao?