Thân ảnh Chu Hàn Thiền biến mất, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tô Trần, lẳng lặng nhìn hắn.
"Hàn Thiền, trăm năm qua muội đã đi đâu?" Tô Trần gắng gượng nở một nụ cười, ân cần hỏi.
Thế nhưng, Chu Hàn Thiền không đáp lời, vẫn lẳng lặng nhìn Tô Trần, tựa như một con rối gỗ, khiến người ta dựng tóc gáy, da đầu tê dại.
Tô Trần lẩm bẩm: "Trăm năm qua ta vẫn luôn tìm muội, tiếc là mãi không tìm được tung tích, ta còn tưởng muội đã gặp phải độc thủ của Chu Hạo..."