Chương 12: [Dịch] Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế

Con trai thành chủ phấn đấu (Hết)

Phiên bản dịch 6266 chữ

Ai cũng biết, du tử tha hương muốn quay về cố hương là một chuyện vô cùng khó khăn.

Tô Trần vô cùng đồng tình với điều này.

Năm ngày đã trôi qua, đừng nói là viện quân, ngay cả một bức thư báo chi viện hắn cũng không thấy đâu.

“Mẹ kiếp, lũ chó chết này!”

Tô Trần không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là một tên ngốc nào đó trên triều đình đang giở trò.

Đại quân Thương Lan đã bao vây thành trì, chẳng bao lâu nữa sẽ phát động đợt tổng tiến công cuối cùng.

Tô Trần cười thảm một tiếng, hắn biết một đời này của mình e rằng phải dừng lại ở đây rồi.

“Lần kết toán này chắc sẽ có nhiều điểm nghịch mệnh hơn nhỉ?”

Đời này, hắn sống đặc sắc hơn đời trước rất nhiều.

Đến lúc này, lòng Tô Trần ngược lại đã bình tĩnh trở lại.

Hắn chỉ là một người bình thường.

Một thành viên trong cõi chúng sinh này.

Tô Trần nhìn các tướng sĩ vẫn còn mang thương tích: “Chư quân, có bằng lòng cùng bản tướng tử chiến không?”

Những tướng sĩ còn lại bi thương nhìn tướng quân của mình.

“Tướng... tướng quân... ta muốn về nhà... ta đã mười năm rồi chưa được về.”

Gã hán tử từng tung hoành trên chiến trường, dù bị chém đứt cánh tay cũng chưa từng rên một tiếng, giờ phút này lại cúi gằm đầu, phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.

Ánh mắt Tô Trần chợt tối sầm, hắn nhẩm tính thời gian, đã hai mươi năm rồi hắn chưa trở về.

Dù cho mỗi năm đều có người thân đến thăm.

“Khương huynh... huynh nói xem, đám khốn kiếp trên triều đình kia có thật sự sẽ phái người đến cứu bọn ta không?”

Tống Phong nhìn chằm chằm vào mặt Tô Trần, muốn tìm kiếm chút thông tin nào đó trên gương mặt hắn.

Tô Trần mặt không đổi sắc nói: “Sẽ có, nhất định sẽ có!”

“Sống sót qua trận này, chúng ta sẽ vang danh khắp Thiên Phong vương quốc, con cháu chúng ta sẽ có được vinh quang vô tận, người nhà của chúng ta sẽ được hưởng đãi ngộ tốt nhất.”

Tống Phong nhếch miệng cười: “Vậy ta tin huynh, nếu cuối cùng ta chết mà Khương huynh còn sống, xin Khương huynh hãy mang di thể của ta về. Sống không về được nhà, chết rồi thì cũng phải để thi thể về nhà chứ.”

“Cũng coi như là lá rụng về cội.”

Tô Trần rót đầy một bát rượu đưa qua, cười nói: “Nếu ta, Khương mỗ này, có chết đi, cũng xin chư vị hãy mang thi thể của ta về, dù sao cũng hai mươi năm chưa về rồi, ta cũng nhớ nhà lắm.”

Mọi người lần lượt rót đầy một bát rượu, rồi uống cạn một hơi.

Hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, mười cường giả Linh Hải cảnh đã dẫn đại quân kéo đến.

Tô Trần cầm thương đứng trên đầu tường thành, ánh mắt bình tĩnh.

Phía sau, từng vị tướng sĩ đã sớm ôm lòng quyết tử.

Hai bên không nói một lời, một trận đại chiến triệt để bùng nổ.

Nói là đại chiến, nhưng thực chất chỉ là một cuộc tàn sát.

Tô Trần không phải thiên mệnh chi tử, ít nhất là ở đời này.

Đối mặt với sự vây công không hề võ đức của mười vị cường giả Linh Hải cảnh, cho dù có sự trợ giúp của trận pháp trong thành, hắn vẫn nhanh chóng không chống đỡ nổi, toàn thân máu thịt be bét.

Tô Trần cảm nhận rõ ràng sinh mệnh lực của mình đang dần trôi đi.

Cả thành đều đã chết sạch, chỉ còn lại một mình hắn.

Bây giờ, hắn cũng sắp chết.

Tô Trần cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng trĩu, tầm nhìn ngày một mờ đi.

Kiếp trước chết quá nhanh, hắn còn chưa biết cảm giác chờ đợi cái chết từ từ là như thế nào.

Kiếp này xem như đã bù đắp được tiếc nuối của kiếp trước.

“Khương Trần, tên khốn nhà ngươi, ngươi không được chết!”

Trong mơ hồ, Tô Trần thấy ở phía xa, một bóng hình màu tím quen thuộc xông phá đại trận của quân đội Thương Lan vương quốc, chém đôi hai tu sĩ Linh Hải cảnh.

Tô Trần cảm giác mình được ai đó ôm lấy, từng giọt nước rơi trên người hắn.

Hắn đã không còn nhìn rõ dung mạo của người tới.

‘Là viện quân đến rồi sao??’ Hắn nghe thấy tiếng gọi bên tai ngày một xa dần.

Dường như có ai đó đang gào khóc thảm thiết? Tô Trần mất đi ý thức.

Tỉnh lại lần nữa, Tô Trần lại ở trong không gian thần bí, ngơ ngác nhìn một vùng tăm tối.

Những gì đã trải qua giống như một giấc mộng ảo.

Nhưng từng hình ảnh trong đầu lại cho hắn biết, đó không phải là một giấc mơ.

“Đồ ngốc!”

Tô Trần khẽ mắng một tiếng.

Hắn không ngờ, Nam Cung Mộng nửa đời người không gặp lại dám một mình xông vào lòng địch.

“Thiên Lan Tông làm ăn kiểu gì vậy? Lý Thanh Nguyệt chết dí ở đâu rồi?”

“Mẹ kiếp, lại có thể để một kẻ ngốc như vậy làm càn!”

Tô Trần lại mắng một tiếng.

Hai nước giao chiến há phải trò đùa? Tô Trần không biết cuối cùng Nam Cung Mộng có thoát được vòng vây không, bây giờ hắn cũng không thể nghĩ đến những chuyện đó nữa, chính hắn cũng đã chết rồi.

Tô Trần cầm Nghịch Mệnh Thư lên, đây là cái tên hắn đặt cho kim thủ chỉ của mình.

Hắn mở Nghịch Mệnh Thư, lật đến trang đầu tiên, nơi ghi lại kiếp thứ nhất của hắn.

Bây giờ, đã có thể lật sang trang thứ hai.

【Kiếp thứ hai: Ngươi là thiếu niên thiên tài, sớm đã thành danh, lại báo được huyết thù kiếp trước, cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, nhận được tạo hóa, tu vi đột phá giới hạn tư chất, phu thê hòa thuận, để lại huyết mạch của mình trên thế gian, tòng quân nhập ngũ, lập nên chiến công hiển hách, sau này tuy bị tiểu nhân chèn ép, đày tới biên cương, chết trận oanh liệt, nhưng cũng đã để lại câu chuyện của ngươi ở Thiên Phong vương quốc. Điều tiếc nuối duy nhất trong lòng ngươi là lúc trẻ đi quá nhanh, không quan sát kỹ những người xung quanh.... Đánh giá: Bạch sắc cửu tinh. Điểm nghịch mệnh: 90】

“Nhảm nhí!”

Tô Trần khinh bỉ chửi một tiếng. Hắn, Tô Trần, lúc trẻ thì có gì mà phải tiếc nuối chứ?

Phần thưởng 90 điểm nghịch mệnh này cũng không tệ.

Kiếp trước 30 điểm nghịch mệnh đã đạt được thành tựu như vậy, kiếp sau 90 điểm nghịch mệnh chẳng phải là khởi đầu bá đạo rồi còn gì?

【Tư chất: 0(+) Ngộ tính: 0(+) Gia thế: 0(+) Tâm cảnh: 10】

Tô Trần suy ngẫm một lát.

Tư chất rất quan trọng, vậy thêm vào 40 điểm.

Ngộ tính cũng quan trọng, thêm vào 30 điểm.

Kiếp trước, khi giải mã Thông Linh Công được một nửa, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.

Đã dịch ra, nhưng khi liên quan đến tầng thứ trên Linh Hải cảnh, hắn hoàn toàn không hiểu nổi, ngay cả phần về Linh Hải cảnh cũng rất mơ hồ.

Cuối cùng còn lại 20 điểm nghịch mệnh, Tô Trần dồn hết vào gia thế.

Gia thế cũng rất quan trọng, gia thế đại diện cho tài nguyên tu hành, đại diện cho con đường cuối cùng mà hắn có thể đi tới.

Làm xong tất cả, Tô Trần quả quyết lựa chọn bắt đầu một cuộc đời tiếp theo.

Bạn đang đọc [Dịch] Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế của Bất Luyến Ngư Đích Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4d ago

  • Lượt đọc

    183

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!