Chương 107: [Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi!

Kể lại hết thảy (2)

Trước

Tiếp

Phiên bản dịch 6886 chữ

Huynh là sư huynh của ta, vậy mà lại nói với Phương Tổng rằng pháp sự trước đó làm không tốt, như vậy là huynh đặt ta ở đâu chứ?”

Tử Y nữ tử nói đến đây, hít sâu một hơi: “Trước đây ta cứ ngỡ, sư huynh đối với người ngoài thì tham lam vô nghĩa, nhưng với sư muội này vẫn còn chút tôn trọng, nào ngờ trước kim tiền, sư huynh lại ‘nhất thị đồng nhân’, ngay cả tiểu muội cũng bán đứng.”

Nói xong, Tử Y nữ tử bật dậy, quay người định bỏ đi!

Thấy nàng lao ra khỏi cửa trà thất, Thanh thúc vội vàng đuổi theo, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, níu chặt lấy vạt kỳ bào của Tử Y nữ tử!

Chỉ nghe Thanh thúc gào lên: “Sư muội! Sư muội! Ta sai rồi!! Sai rồi!! Cầu muội nhất định phải cứu ta!!”

“...Ngươi!” Tử Y nữ tử bị níu lấy vạt váy, sợ làm rách y phục, không tiện dùng sức, chỉ đành đứng lại, lạnh giọng quát: “Buông tay!”

“Không buông! Sư muội, bây giờ chỉ có muội mới cứu được ta! Ta bảo đảm đây là lần cuối cùng! Sư huynh lần này thật sự biết lỗi rồi! Ta...”

Tử Y nữ tử bị níu chặt vạt áo, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, nàng giậm chân nói: “Buông tay!”

“Cầu sư muội chỉ cho một con đường sáng!” Thanh thúc đáng thương van nài —— hắn quả thực đã sợ lắm rồi!

Gã lừa đảo này, chỗ dựa lớn nhất trong lòng chính là vị sư muội thần thông quảng đại trong mắt hắn, nếu sư muội cũng mặc kệ hắn...

Vừa rồi sư muội cũng đã nói, đối phương lần này chỉ dùng chút âm khí để dẫn dụ rắn rết chuột bọ.

Nếu ra tay ác độc hơn, dùng chút huyết sát chi khí thì sao?

Nếu còn có thủ đoạn kế tiếp thì sao?

Tử Y nữ tử nhíu mày nhìn Thanh thúc một lúc, mới chậm rãi hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Ngươi... buông tay ra trước rồi hẵng nói.”

“Sư muội chịu giúp ta rồi sao?”

“...Hừ!”

Thanh thúc cuối cùng cũng buông tay, Tử Y nữ tử quay người trở lại ngồi xuống bên bàn trà.

“Nói tiếp đi, huynh còn làm những gì nữa?”

“Không, lần này thật sự không còn gì nữa.” Thanh thúc vội vàng lắc đầu: “Ta thề, lần này thật sự không còn gì. Trong khoảng thời gian muội đi vắng, ta thật sự chỉ làm mấy chuyện vừa kể thôi.”

Tử Y nữ tử nhìn vết bầm tím trên trán Thanh thúc: “Vậy vết thương trên mặt huynh là sao?”

“Đây... đây là có người kiếm chuyện với ta, thuê mấy tên lưu manh đến đánh lén ta...”

Tử Y nữ tử cười lạnh: “Đánh hay lắm! Hừ, ta thấy chính là có người đã nhìn thấu thủ đoạn của ngươi, tức không chịu nổi nên mới tìm người báo thù ngươi. Ngươi thật sự cho rằng người trên đời này đều là kẻ ngốc sao?

Ngươi thích lừa gạt những kẻ giàu có, vì bọn họ ra tay hào phóng, nhưng ngươi có nghĩ đến không, những kẻ có thế lực lớn, một khi ngươi lật thuyền, thủ đoạn báo thù mà ngươi phải đón nhận sẽ càng tàn khốc hơn.”

Thanh thúc không dám phản bác, chỉ luôn miệng chắp tay cầu cứu.

Tử Y nữ tử nhắm mắt suy tư một lát: “Vị cao nhân ra tay với huynh đang ẩn mình trong tối, muốn giải quyết phiền phức này, trừ phi huynh chịu dĩ hòa vi quý.”

“Dĩ hòa vi quý? Nhưng rốt cuộc là nhà nào làm, chúng ta cũng phải tìm ra trước đã chứ?”

“Không tìm ra được đâu.” Tử Y nữ tử cười lạnh: “Đối phương chắc chắn ẩn mình trong số đó, đã không tìm ra được, vậy thì đi giảng hòa với tất cả bọn họ đi!”

“Hả?”

“Mấy chuyện huynh vừa kể, số tiền lừa được, ngày mai mang trả lại hết cho người ta. Cứ nói là huynh học nghệ không tinh, không dám nhận thù lao, tóm lại là phải trả lại toàn bộ.”

Thanh thúc ngây người: “Trả... trả hết? Đó không phải là số tiền nhỏ đâu, ba nhà cộng lại cũng mấy chục vạn, ta... ta gần đây đã tổn thất nặng nề rồi...”

Tử Y nữ tử cười lạnh: “Nếu huynh cần tiền không cần mạng, vậy cứ tự nhiên.”

Thanh thúc mếu máo: “Được, ta... ta trả tiền.”

Tử Y nữ tử mới chậm rãi nói tiếp: “Bên phía Phương Tổng, ta sẽ đích thân ra mặt gặp ông ta một lần. Cần bồi thường thế nào, ta sẽ đi thu xếp, còn tiền thì huynh phải bỏ ra.”

Thanh thúc không dám từ chối, đành phải đồng ý.

“Còn vụ huynh bị đánh.” Tử Y nữ tử suy nghĩ một lát: “Ngày mai huynh đi bãi nại đi. Hòa giải riêng với đối phương. Ta đoán chắc chắn là có người bị huynh lừa nên tức quá mới cho người làm vậy. Huynh cũng giải quyết dứt điểm chuyện này luôn đi.”

“Việc này thì đâu cần thiết chứ! Tìm mấy tên côn đồ đến đánh lén ta, và tìm cao nhân dùng huyền thuật đối phó ta — hai chuyện này thủ đoạn rõ ràng khác nhau, căn bản không phải cùng một người làm.” Thanh thúc ấm ức nói: “Sư muội, chúng ta e dè vị cao nhân ra tay trong tối, ta hiểu! Ta cũng bằng lòng nhẫn nhịn! Nhưng chuyện ta bị đánh rõ ràng là thủ đoạn của thế tục, ta có cần phải chịu ấm ức nhún nhường như vậy không?”

“Không tìm được đối phương, nên đành phải làm hết những việc có thể nghĩ ra, ta chỉ lo lỡ như bỏ sót…”

“Sư muội, ta nghe lời muội, không truy cứu kẻ chủ mưu nữa, coi như cho qua chuyện. Nhưng ba tên nhãi con đánh ta chỉ là đám du côn hạ đẳng không đáng nhắc tới, ta trút giận lên người chúng cũng không được sao? Muội không thấy chúng sỉ nhục ta thế nào sao, tóc của ta cũng bị chúng cắt mất rồi!”

Thấy Thanh thúc phẫn nộ bất bình, Tử Y nữ tử hiểu rằng không thể ép ông quá đáng, bèn lắc đầu nói: “Thôi được rồi, chuyện này cứ tùy huynh vậy.”

Nói rồi, nàng đứng dậy: “Sư huynh, đêm đã khuya, muội về đây, sau này huynh tự lo lấy thân!”

·

Sáng sớm, Trần Ngôn tỉnh dậy từ trên giường, lúc ngồi dậy vẫn còn ngẩn người một lúc.

Hắn theo thói quen bấm ngón tay, tính toán vận thế chu thiên một lượt, không thấy có gì bất thường mới đứng dậy đi rửa mặt.

Từ phòng ngủ chính xa hoa đi ra, men theo cầu thang xuống phòng khách tầng một, liền thấy trong phòng khách có một bóng người với vóc dáng yêu kiều đang khoanh chân ngồi thiền trên ghế sofa.

Lưng của nữ tử thẳng tắp, chiếc cổ thon dài và sống lưng tạo thành một đường thẳng, mái tóc đen dày được tết thành bím tóc sam vắt sang một bên. Hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trời, ngón tay kết thành ấn quyết.

Nhìn thấy bóng người này, Trần Ngôn không khỏi thấy tê cả da đầu.

Thôi xong… đến giờ hắn vẫn thấy chuyện này thật hoang đường – sao tự dưng lại có thêm một người mẹ thế này!

Trong biệt thự có hệ thống sưởi ngầm, trong phòng ấm áp như mùa xuân, Cố Thanh Y đương nhiên không mặc áo bông dày nữa.

Lúc này trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo lông cừu mỏng, ôm sát cơ thể, nhìn từ phía sau, đường cong thân hình được khắc họa vô cùng quyến rũ.

Trần Ngôn cẩn thận dời mắt đi.

Không được nhìn, không được nhìn…

Trong lòng hắn cũng không nhịn được mà thầm phàn nàn: Đây là cái chuyện quái quỷ gì thế này.

Cứ tưởng là hôn thê được định sẵn từ nhỏ, ai ngờ lại là chính thê của người cha đã khuất của mình.

Lại còn xinh đẹp như vậy, còn sống chung một nhà với mình…

Đây toàn là những tình tiết quái quỷ gì thế này! Nhìn xem!

Vợ là xử nữ, quả phụ, mẹ kế xinh đẹp, sống chung một nhà…

Nhìn thế nào cũng không giống một câu chuyện đàng hoàng, vừa nhìn đã biết là đang lao thẳng đến con đường của mấy bộ truyện cấm rồi!

Tác giả khốn nạn nào lại có thể bịa ra được tình tiết cẩu huyết như vậy chứ!

·

【PS: Đúng vậy, ta mà điên lên thì đến cả mình cũng chửi…】

·

Bạn đang đọc [Dịch] Nhanh Thu Thần Thông Đi! của Khiêu Vũ

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    15h ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!