Huyết mạch thần phẩm: ngàn năm có một.
Trung bình hàng trăm đến gần ngàn năm mới có một Giác Tỉnh Giả sở hữu huyết mạch thần phẩm, ở Đông Hoang chi địa, mỗi lần xuất hiện huyết mạch thần phẩm đều sẽ gây nên chấn động, vô số thế lực điên cuồng tranh đoạt.
Vậy mà Tô Tín lại thức tỉnh huyết mạch vượt trên cả thần phẩm... Huyết mạch Chí Tôn!
Huyết mạch Chí Tôn: Nhân gian chí tôn, xưa nay chưa từng có!
Huyết mạch này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, từ trước tới nay khắp vùng Đông Hoang này chưa từng xuất hiện.
Thứ mà Tô Tín thức tỉnh chính là huyết mạch này, nên hắn không dám nhắc đến chuyện huyết mạch của mình với bất kỳ ai, bởi hắn không thể tưởng tượng nổi một khi người khác biết được hắn sở hữu huyết mạch Chí Tôn, thì cả hắn và Tô gia sẽ lâm vào cảnh ngộ gì.
Hắn chỉ có thể im lặng.
Gánh chịu sự hiểu lầm của cả gia tộc, hắn bước vào Cấm Ma Lao Ngục.
Tô gia dẫu có lụn bại, song chỉ cần có hắn, Tô gia sẽ có được vô hạn khả năng.
...
Hoàng hôn.
Tô Tín đứng trong tiểu viện, nhắm mắt, tay cầm kiếm. Bên cạnh là một nữ tử áo đỏ.
Nữ tử này tên là Hồng Sam, vốn là tỳ nữ của Tô Tín, cùng lớn lên với hắn, cũng là người trung thành với hắn nhất. Biết tin Tô Tín trở về Tô gia, nàng lập tức quay lại hầu hạ.
"Đã lâu không được thấy công tử luyện kiếm."
Nhìn Tô Tín phía trước, trong mắt Hồng Sam ánh lên vẻ kích động cùng mong chờ.
Tô Tín vốn là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Tô gia, sở trường nhất là kiếm thuật. Ba năm trước, khi mới mười lăm tuổi, kiếm thuật của hắn nghe nói đã vượt qua không ít cường giả Hóa Hải cảnh của Tô gia.
Với Hồng Sam, được đứng bên xem Tô Tín luyện kiếm đã là một vinh hạnh.
Vù!
Tô Tín bỗng nhiên di chuyển.
Kiếm quang lóe lên, tựa như muôn vàn bông tuyết xuất hiện giữa không trung.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
"Phiêu Tuyết Kiếm Thuật." Mắt Hồng Sam sáng lên.
Phiêu Tuyết Kiếm Thuật là một trong những kiếm thuật cao cấp trong Tàng Binh Các của Tô gia, nổi tiếng về tốc độ cùng sự ảo diệu.
Đặc biệt là chiêu kiếm mạnh nhất trong Phiêu Tuyết Kiếm Thuật — “Trảm Tuyết Thức”, có thể trong lúc xuất kiếm liên tục súc thế, khiến tốc độ không ngừng tăng thêm, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, nếu tu luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, Trảm Tuyết Thức có thể liên tiếp đâm ra chín kiếm, cực kỳ đáng sợ.
“Trảm Tuyết Thức, tới rồi.” Hồng Sam chăm chú nhìn.
Thân hình Tô Tín phiêu diêu, kiếm quang như điện, đâm nhanh ra, trong khoảnh khắc đã đâm ra bảy kiếm, tiếp đó là kiếm thứ tám, thứ chín...
Quá trình liền mạch như nước chảy mây trôi, không chút ngưng trệ.
“Trảm Tuyết Thức kiếm thứ chín, công tử quả nhiên đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực với kiếm thuật này.” Hồng Sam vừa mừng rỡ, nhưng sắc mặt đột nhiên đại biến, “Cái gì?”
Chỉ thấy sau chín kiếm bộc phát liên tiếp, động tác trong tay Tô Tín vẫn không hề dừng lại, mà thuận thế đâm tiếp kiếm thứ mười.
Sau đó là kiếm thứ mười một, mười hai…
Cho tới cuối cùng, kiếm thứ mười ba còn nhanh hơn, thuận thế bộc phát đâm ra.
Một kiếm này dường như đâm thủng cả không khí, tạo nên tiếng nổ chói tai, thân hình Tô Tín mới rốt cuộc dừng lại.
Đầu óc Hồng Sam có chút mờ mịt.
“Trảm Tuyết Thức mạnh nhất trong Phiêu Tuyết Kiếm Thuật, bình thường cho dù luyện tới cảnh giới đăng phong tạo cực, cũng chỉ tới kiếm thứ chín, nhưng công tử lại đâm ra tới kiếm thứ mười ba?”
“Kiếm thứ mười ba…” Tô Tín lại rất bình thản.
Hắn vốn là một thiên tài kiếm thuật, từ khi thức tỉnh huyết mạch Chí Tôn, thiên phú, ngộ tính của hắn đều được tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có được một vài năng lực đặc biệt.
Ba năm ở cấm ma lao ngục, tuy hắn không luyện kiếm, nhưng trong đầu vẫn luôn thôi diễn. Suốt ba năm, hắn đã sớm không còn câu nệ vào kiếm thuật, kiếm chiêu ghi lại trong bí tịch, mà có thể thông qua tự mình thôi diễn, từ đó lĩnh ngộ ra chiêu thức mạnh hơn.
Như Trảm Tuyết Thức này, bí tịch chỉ ghi lại chín kiếm, nhưng sau ba năm thôi diễn, hắn đã nâng lên tới kiếm thứ mười ba!
"Công tử, có muốn thay y phục chăng?" Hồng Sam tiến lên, đưa cho Tô Tín một bộ y bào mới.
"Không cần." Tô Tín xua tay, "Ba năm chưa về, hãy cùng ta đi dạo một chút."
"Công tử, gia chủ từng dặn dò, nếu không có việc gì, người chớ ra khỏi viện này." Hồng Sam nói.
"Lời ấy, ông ta phải nói trực tiếp với ta mới được tính." Tô Tín cười, rồi bước ra khỏi cửa viện.
Trong Tô phủ một mảnh tĩnh mịch.
Tô Tín đi một đường, có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong toàn phủ vô cùng ngột ngạt, đè nén.
"Ba năm nay, gia tộc đã thay đổi thật nhiều." Ánh mắt Tô Tín lạnh lẽo.
Từ khi Tô gia lão tổ qua đời ba năm trước, cơ hội cuối cùng để liên hôn với hoàng thất cũng đã vuột mất, Tô gia hoàn toàn suy tàn. Tư Đồ gia, vốn đã có thù oán với Tô gia, càng thừa nước đục thả câu, điên cuồng chèn ép, khiến Tô gia từ một gia tộc đứng đầu Thiên Diễm hoàng triều, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã sa sút trở thành một gia tộc hạng hai, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững tại một quận.
Nhưng dù vậy, Tư Đồ gia cũng không cam chịu từ bỏ, mà ngầm ủng hộ Bàng gia, một gia tộc khác tại Vĩnh Ninh quận, luôn chĩa mũi nhọn vào Tô gia, thậm chí còn muốn diệt trừ hoàn toàn Tô gia.
Hơn nữa, nội bộ Tô gia cũng không còn là sắt thép một khối.
Vì mất đi sự uy nghiêm của lão tổ, hơn chín thành môn khách từng nương nhờ Tô gia đã rời đi. Những kẻ ở lại, đứng đầu là một cường giả Phá Hư cảnh tên Triệu Thiên Lôi, đã hình thành một phe phái độc lập trong Tô gia.
Bọn chúng không nghe theo lệnh của Tô gia, thậm chí còn dùng nhiều thủ đoạn, cả ngoài sáng lẫn trong tối, điên cuồng tranh giành tài nguyên và quyền lực ít ỏi còn lại của Tô gia, dần dần đã có xu thế muốn hoàn toàn thao túng, bài trừ Tô gia.
Có thể nói, Tô gia hiện giờ, không chỉ có ngoại hoạn, mà còn có nội ưu.
"Ừm?"
Tô Tín lúc này đã tới một diễn võ trường, nhìn thấy không ít người tụ tập ở giữa sân, trong đó có hai người đang kịch chiến.
“Ha ha~~ Tô Minh, thảo nào ngươi dám tới khiêu chiến cùng ta, thì ra tu vi đã đột phá. Nhưng ngươi cho rằng như vậy liền có thể trở thành đối thủ của ta sao? Đúng là chuyện nực cười!” Một tràng cười mang theo vài phần đắc ý vang vọng khắp diễn võ trường.
“Tô Minh?” Tô Tín khẽ động, nhìn về phía hai người đang giao đấu.
Một trong hai người đó, chính là Tô Minh, kẻ đã chặn hắn ở cổng phủ, còn lớn tiếng quát mắng.
Còn kẻ kia…
“Triệu Thanh?” Ánh mắt Tô Tín trở nên lạnh lẽo.
Họ Triệu, tất nhiên không phải đệ tử nòng cốt của Tô gia, mà là hậu duệ của môn khách.
Triệu Thanh này chính là nhi tử của Triệu Thiên Lôi, kẻ cầm đầu đã tạo phe phái trong Tô gia.
Triệu Thiên Lôi kia có hai nhi tử, trưởng tử là Triệu Lăng, còn thứ tử chính là Triệu Thanh này.
“Tô gia hiện nay, phe phái do Triệu Thiên Lôi đứng đầu đã sớm trở thành khối u ác tính, nếu ta muốn chấn hưng Tô gia, người đầu tiên cần phải giải quyết chính là cha con nhà họ Triệu.” Đôi mắt Tô Tín bùng lên hàn ý lạnh thấu xương.
Tô gia, vì hắn mà suy bại.
Mà hắn, nhất định sẽ dẫn dắt Tô gia quật khởi, trở thành gia tộc đỉnh cao của Thiên Diễm hoàng triều, thậm chí là cả Đông Hoang này.
Cha con nhà Triệu Thiên Lôi, chính là hòn đá lót đường đầu tiên trên con đường quật khởi của hắn!