Chương 36: [Dịch] Nhất Kiếm Bá Thiên

Hắn, phải chết! (2)

Phiên bản dịch 6776 chữ

"Câm miệng!"

Triệu Thiên Lôi cũng mặc tang phục, khuôn mặt gầy gò, cặp mắt ưng sắc bén, lạnh lẽo vô cùng, mặc dù đang chịu nỗi đau mất con, nhưng so với Triệu Thanh, hắn bình tĩnh hơn nhiều.

"Ta đã nói với ngươi rồi, sau khi trở về Tô gia, ngươi có thể khóc, có thể làm ầm ĩ, khóc cho mọi người đều biết, càng ầm ĩ càng tốt, nhưng tuyệt đối không được bất kính với Tô Tín, càng không được nói nửa lời muốn giết hắn, báo thù cho đại ca ngươi!"

"Phải để cho tất cả mọi người trong quận Vĩnh Ninh biết rằng, chính là thiếu công tử của Tô gia đã giết con trai ta, là Tô gia bất nghĩa trước!"

Triệu Thiên Lôi như một con rắn độc, nhìn chằm chằm Triệu Thanh, "Về phần Tô Tín... Dám giết con trai ta, ta đương nhiên sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn, nhưng chúng ta phải đợi thời cơ chín muồi mới ra tay, ngươi hiểu không?"

"Dạ hiểu." Triệu Thanh nghiến răng gật đầu.

Lúc này…

"Đại nhân, có người cầu kiến." Bên ngoài xe ngựa vọng vào tiếng của thuộc hạ.

Triệu Thiên Lôi kéo rèm xe, nhìn ra ngoài, "Để hắn lên."

Rất nhanh, hắc bào nhân toàn thân bao phủ bởi hắc bào bước lên xe ngựa. Sau khi rèm xe được kéo xuống, hắn mới kéo mũ áo choàng xuống, để lộ ra gương mặt.

Đây là một lão giả đã ngoài sáu mươi, hai bên tóc mai đã điểm bạc.

"Thiên Lôi huynh, mấy tháng không gặp, huynh vẫn mạnh khỏe chứ." Lão giả khẽ chắp tay với Triệu Thiên Lôi, sau đó thở dài nói: "Lão phu cũng đã nghe về cái chết của lệnh công tử, mong Thiên Lôi huynh nén bi thương."

"Nén bi thương? Nén cái rắm! Con ta chết rồi, nhưng Tô gia cũng đừng hòng sống yên, ta muốn tất cả già trẻ lớn bé của Tô gia, đều phải chôn cùng với con ta!"

Giọng Triệu Thiên Lôi âm trầm, "Họ Bàng, không cần khách sáo, mục đích ta mời ngươi đến hôm nay, ngươi chắc cũng đã đoán được, ta cũng không vòng vo nữa."

"Bàng gia các ngươi trước nay vẫn luôn âm thầm liên lạc với ta, muốn ta liên thủ với các ngươi cùng tiêu diệt Tô gia, nhưng trước đây ta cảm thấy điều kiện các ngươi đưa ra không đủ thành ý, nên không đồng ý."

"Nhưng bây giờ, ta đồng ý, theo như các ngươi nói, sau khi sự việc thành công, ta chỉ chiếm ba phần tài nguyên của Tô gia, nhưng ta có một điều kiện..."

"Điều kiện gì?" Bàng trưởng lão tóc mai điểm bạc vội hỏi.

"Sau khi Tô gia bị tiêu diệt, những bí tịch tối cao mà Tô gia lưu truyền lại, ta muốn sao chép một bản." Triệu Thiên Lôi nói.

"Bí tịch?" Bàng trưởng lão lập tức cười, cũng vui vẻ đồng ý, "Không thành vấn đề."

Hai người nhất trí ngay lập tức.

Còn Triệu Thanh ngồi trong xe ngựa, lúc này lại vô cùng kinh hãi.

Hắn đã nghe hiểu được từ cuộc trò chuyện của hai người.

Bàng Sơn, là trưởng lão của Bàng gia.

Từ rất lâu trước đây, Bàng gia đã âm thầm liên lạc với phụ thân hắn, muốn trong ngoài phối hợp, liên thủ cùng nhau tiến đánh Tô gia. Chỉ là phụ thân hắn cảm thấy điều kiện mà Bàng gia đưa ra chưa đủ nên nhất thời không đồng ý, nhưng bây giờ, rõ ràng vì cái chết của đại ca hắn - Triệu Lăng, phụ thân hắn đã nhượng bộ...

"Triệu Thiên Lôi, có ngươi và Bàng gia ta liên thủ, việc lật đổ Tô gia chỉ là sớm muộn. Tuy nhiên, Tô gia dẫu sao từng là hào môn đỉnh cao của Thiên Diễm hoàng triều, đúng là lạc đà gầy..." Bàng Sơn còn chưa nói hết câu.

"Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì." Triệu Thiên Lôi phất tay, nghiêm nghị nói, "Bàng gia các ngươi chẳng qua chỉ lo lắng vị lão tổ Niết Bàn cảnh của Tô gia có thể đã để lại cho Tô gia con át chủ bài nào đó. Nhưng giờ ta có thể nói cho ngươi..."

"Không hề có!"

"Lão tổ Tô gia căn bản không hề để lại cho Tô gia bất kỳ át chủ bài nào."

"Ồ? Triệu Thiên Lôi, sao ngươi lại chắc chắn như vậy?" Bàng Sơn hỏi.

"Thứ nhất, nếu vị lão tổ Niết Bàn cảnh kia thực sự để lại cho Tô gia át chủ bài nào đó, thì với át chủ bài này, Tô gia không thể nào trong ba năm ngắn ngủi, lại sa sút đến tình cảnh như ngày nay."

"Thứ hai, khi Tô gia mới bắt đầu gặp phải nguy cơ, ta biết cường giả trong tộc Tô gia, bao gồm cả những môn khách lúc đó còn chưa rời đi, đều đã âm thầm hỏi Tô Bạch Trầm, câu trả lời đều là không có. Chính vì vậy, lúc đó những môn khách Tô gia, bao gồm cả vài cường giả Phá Hư cảnh, biết Tô gia chắc chắn sẽ suy tàn, mới chọn cách rời khỏi Tô gia."

"Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, khi Tô gia gặp nạn, từng có một cường giả xông vào Tô gia, dùng thực lực tuyệt đối cướp đi phần lớn tài nguyên Tô gia, giết chết không ít cường giả, thậm chí gia chủ Tô gia - Tô Bạch Trầm suýt nữa cũng mất mạng trong tay cường giả này. Đến mức này, vẫn không thấy Tô gia lấy ra bất kỳ át chủ bài nào." Triệu Thiên Lôi nói.

"Từng có một cường giả xông vào Tô gia, cướp đi phần lớn tài nguyên, ngay cả Tô Bạch Trầm cũng suýt mất mạng?" Bàng Sơn chấn động trong lòng.

Hai điểm đầu mà Triệu Thiên Lôi nói, Bàng gia đều đã tỏ tường.

Duy chỉ có chuyện thứ ba… Bàng Sơn cũng là lần đầu tiên được nghe.

"Hừ, chuyện đó xảy ra vào ban đêm, hơn nữa tên cường giả ra tay khi đó có thực lực quá mức kinh khủng, hoàn toàn áp đảo, cho nên cũng không gây ra động tĩnh quá lớn. Phần lớn những kẻ biết chuyện này lúc đó đều đã bị hắn giết chết, chỉ có một vài người may mắn thoát nạn, mà ta, chính là một trong số đó." Triệu Thiên Lôi nói.

"Là vậy sao?" Đôi mắt Bàng Sơn sáng lên, "Đã có không ít cường giả ngã xuống, tài nguyên bị cướp đi phần lớn, ngay cả gia chủ cũng suýt mất mạng mà vẫn không lấy ra át chủ bài, xem ra thật sự đã chẳng còn gì."

"Thiên Lôi huynh, nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta có thể bàn bạc, định ra thời điểm để ra tay với Tô gia." Bàng Sơn nói.

"Còn phải định thời điểm?" Triệu Thiên Lôi nhíu mày.

"Thiên Lôi huynh hẳn cũng biết, sau lưng Bàng gia ta, có Tư Đồ gia ngầm ủng hộ. Hiện tại muốn ra tay với Tô gia, đương nhiên phải xin chỉ thị của Tư Đồ gia, biết đâu đến lúc đó Tư Đồ gia cũng sẽ phái cao thủ cùng xuất thủ, như vậy nắm chắc phần thắng hơn." Bàng Sơn nói.

"Cũng được." Triệu Thiên Lôi khẽ gật đầu.

Trên xe ngựa, Triệu Thiên Lôi và Bàng Sơn đang bàn bạc chi tiết về việc ra tay với Tô gia.

Mà lúc này, ngay trên một ngọn đồi không tên cách quan đạo phía trước không xa, Tô Tín hắc y bó sát, tay nắm trường kiếm, trên đầu vẫn đội chiếc đấu lạp có thể che khuất khuôn mặt.

"Cuối cùng, cũng đến rồi sao?"

Dưới đấu lạp, đôi mắt Tô Tín lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào đoàn xe đã xuất hiện ở cuối tầm mắt.

Dù sao cũng là lần đầu tiên chặn giết giữa đường, trong lòng Tô Tín cũng không khỏi có chút căng thẳng, chỉ có thể hơi thả lỏng bàn tay đang nắm chuôi kiếm.

"Hử?"

Tô Tín bỗng ngẩng đầu, bầu trời vốn đã âm u, nay lại càng tối sầm.

Ầm!

Một tiếng sấm vang rền, xé tan mây đen, chớp giật lóe sáng ngay trước mắt, theo sau là mưa lớn ào ào đổ xuống như thác lũ.

Mưa rơi lộp độp, chẳng mấy chốc mặt đất đã ướt đẫm.

"Mưa rồi..." Tô Tín đưa tay, cảm nhận từng hạt mưa rơi xuống mu bàn tay.

"Trời đã ban cho, vậy ta sẽ trong cơn mưa này, đại khai sát giới một phen."

Dứt lời, Tô Tín từ trên đồi, nhảy xuống!

Bạn đang đọc [Dịch] Nhất Kiếm Bá Thiên của Vĩnh Dạ Tinh Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!