Hùng Trí Minh ôm mặt, tức đến mức tóc dựng ngược cả lên: “Ngài đúng là tỷ phu ruột của ta! Ta có thể gây họa gì chứ? Là hắn uy hiếp Tạ Phi Ngôn và bọn họ, muốn lột sạch rồi ném vào nhà xí! Cái hành vi vô sỉ, ghê tởm đó ta mắng vài câu…”
Ngụy Tri phủ nhẫn nhịn mãi, giơ tay vả vào đầu hắn một cái: “Liên quan gì đến ngươi?”
Hắn vả bốp bốp, từng cái một vào Hùng Trí Minh: “Ta hỏi ngươi, liên, quan, gì, đến, ngươi?! Kẻ bị uy hiếp là Tạ Phi Ngôn chứ đâu phải ngươi, hai người các ngươi thân thiết lắm sao? Vương đại nhân vì công việc ở đây mà liên tục bôn ba, lại vì để phủ nha làm việc thuận lợi mà đưa ra không ít kiến nghị hay! Bên ta tạ ơn còn không kịp, ngươi lại chạy đi mắng người?!”
Hùng Trí Minh ôm đầu chạy trối chết: “Ngài không chống lưng cho ta thì thôi, sao còn đánh ta? Ta sẽ đi mách tội với tỷ tỷ!”