Trần Toàn nói càng thêm hăng hái: "Chẳng phải vậy sao! Nỗi vất vả của Vương đại nhân, các nô tài đều nhìn thấy cả. Khi nô tài gặp Vương đại nhân, mặt ngài ấy lấm lem tro bụi, toàn thân đẫm mồ hôi, chắc là chưa kịp tắm rửa đã vội chạy đến. Sau đó lại theo nô tài lên núi, xem xét tình hình xong liền lập tức bảo nô tài quay về xin chỉ thị của Bệ hạ, chuẩn bị bàn bạc cho bước phát triển tiếp theo, đổi lại là những kẻ khác, ai mà làm được?"
Tiêu Dục Chiếu định thần lại: "Nếu ngươi đã quen thuộc tình hình nơi đó thì hãy thay mặt trẫm đến đó bàn bạc việc này, không được biếng nhác!"
Trần Toàn mừng rỡ: "Tạ ơn Bệ hạ!"
Tiêu Dục Chiếu phất tay, Trần Toàn vội vàng khom người lui thẳng ra đến cửa điện mới xoay người lại.