Chu Thương, một tên bách hộ quan, cung kính ngồi đối diện, bẩm:
- Theo lệnh của ngài, thuộc hạ đã điều tra. Trương Xương Cát mấy ngày nay cáo bệnh dưỡng thương, ít khi ra ngoài.
Cáo bệnh ư?
Triệu Đô An nhíu mày, hắn tự biết rõ lực đạo quyền kình của mình ngày hôm đó.
Trương Xương Cát tuy bị một kích KO, nhưng với võ công của hắn, ngoài bàn tay cần thời gian dưỡng thương, còn lại không có vấn đề gì lớn.
Bị huynh trưởng cảnh cáo? Tránh gió? Không quan trọng.
- Thế sao. - Triệu Đô An trầm ngâm.
Chu bách hộ tò mò hỏi:
- Đại nhân định điều tra thế nào? Kẻ này trốn trong nhà, khó mà theo dõi ngầm. Hay là từ mối quan hệ của hắn mà truy xét? Hoặc từ những đầu mối đứt gãy trong vụ án...
Hắn dùng cách "hỏi ý kiến" để khéo léo trình bày phương án điều tra của mình.
Trước khi xuất phát, Đốc công Mã Diêm đã dặn dò kỹ lưỡng, lần này xử lý vụ án, vừa phải làm xong việc, vừa phải giữ thể diện cho Triệu Đô An.
Nói trắng ra là:
- Tên họ Triệu biết cái cóc khô gì mà điều tra? Hắn chẳng hiểu gì cả! Chỉ muốn cái danh "chủ đạo" để kiếm chác công lao.
Trên quan trường, loại thủ đoạn này không hiếm.
Lãnh đạo đứng đầu, nhưng thực sự làm việc là đám thủ hạ, nghe có vẻ bất công.
Nhưng ngược lại, nếu việc hỏng, kẻ chịu trách nhiệm lớn nhất cũng là lãnh đạo, không phải lính quèn.
Vì vậy, Mã Diêm chẳng mong đợi gì ở Triệu Đô An, chỉ coi hắn như một thứ đồ trang trí cho đẹp.
Việc thành công, công lao lớn cho hắn cũng không sao. Việc hỏng, còn có kẻ chia sẻ trách nhiệm.
Hai bên cùng có lợi mà thôi.
- Hửm? - Triệu Đô An, kẻ thấu hiểu rõ chuyện này, liếc nhìn Chu Thương, không thuận nước đẩy thuyền mà nói:
- Không cần phiền phức thế, ta có cách điều tra đơn giản hơn.
Chu Thương trong lòng chợt lo lắng, linh cảm chuyện chẳng lành:
- Ý đại nhân là?
Triệu Đô An cười như không cười:
- Nghi phạm đang ở nhà, cứ đến bắt về nha môn thẩm vấn là xong.
...
...
Khoảng giờ Ngọ, trên con đường chính phía tây thành, một đoàn cẩm y vệ giục ngựa đi qua như nước vỡ bờ.
Hai bên đường, người người đều nghe tin mà sợ mất mật.
- Sứ quân, ngài chắc chắn làm thế này sao? Liệu có đả thảo kinh xà không? - Chu Thương hơi hoảng, cố gắng can ngăn.
Triệu Đô An nắm chặt dây cương, bình thản nói:
- Khi Chiếu nha rầm rộ điều tra, đã đả thảo kinh xà rồi. Hay ngươi nghĩ, Thánh nhân sẽ cho các ngươi đủ thời gian? Đợi sóng gió qua đi, đối phương lại xuất đầu lộ diện?
Chu Thương cứng họng.
Triệu Đô An lại nói:
- Hơn nữa, chuyện xảy ra ngay trước mắt, nhưng manh mối lại đứt gãy sạch sẽ, ngươi nghĩ, kẻ địch trong triều không có "đồng bọn" sao?
Chúng ta kéo dài thêm một ngày, nguy cơ lộ tin tức lại lớn thêm một phần. Đánh rắn không chỉ nhắm vào thất thốn, mà còn phải nhanh, chuẩn, độc, nhanh đến mức đối phương không kịp trở tay.
Chu Thương ngây người, trầm ngâm suy nghĩ.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn nhìn Triệu Đô An đã khác.
Dù trong lòng không hoàn toàn đồng tình với lý lẽ này, nhưng... kẻ có thể nói ra những lời này một cách mạch lạc, có thật là tên công tử bột chỉ được cái mã như lời đồn?
- Đừng nói nhảm, đến nơi rồi, mọi việc nghe lệnh bản quan, có chuyện gì ta gánh.
Triệu Đô An buông một câu, hai chân kẹp mạnh bụng ngựa, một mình một ngựa xông lên phía trước, lao thẳng vào phủ đệ.
Hai huynh đệ nhà họ Trương đã "phân gia", phủ đệ của Trương Nhị Lang ba gian, vị trí khá đắc địa.
Triệu Đô An dẫn đầu một đoàn cẩm y vệ thẳng tiến đến cổng chính.
Ngồi trên lưng ngựa, tay phải nắm chặt chuôi đao, "Keng!" một tiếng rút đao ra, khí cơ cuồn cuộn rót vào thân đao, kích phát ra đao khí sắc bén.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang, cánh cổng đóng chặt bị xé toạc từ giữa.
Chu Thương giật nảy mình, nghĩ thầm sứ quân này đang trắng trợn trả thù.
Mấy ngày trước, Trương Xương Cát từng cưỡi ngựa đạp lên nhà họ Triệu, lần này coi như phục thù.
- Theo ta!
Chu Thương muốn lập công, cười gằn một tiếng, cầm đao nhảy xuống ngựa: - Kẻ nào dám chống cự, đánh cho ta!
- Tuân lệnh!
Đám cẩm y vệ phía sau như lang như hổ vượt qua Triệu Đô An, tranh nhau mở đường.
- A, các ngươi là...
- Người đâu!
- Mau đi gọi thiếu gia...
Đám ác nô trong nhà nghe tiếng động, ban đầu vác gậy gộc xông ra, nhưng ngay lập tức sợ hãi, vội vàng đầu hàng.
Chưa kịp vứt vũ khí đầu hàng, đã bị Chu Thương dẫn người đánh cho một trận nhừ tử.
Trong chốc lát, tiếng kêu cha gọi mẹ vang lên, một mảnh hỗn loạn.
- Có phải Chu bách hộ không? Đây là phủ đệ của Trương hiệu úy Kinh Doanh, các vị chắc nhầm người rồi? - Quản gia trong phủ chạy ra, hoảng hốt nói.
Chu Thương mặt lạnh như tiền, vung vỏ đao dọa nạt, khiến quản gia ngã ngồi xuống đất:
- Tìm chính là Trương Xương Cát, hắn đâu?
- Dừng tay!!
Đột nhiên, từ phía nội trạch vang lên tiếng quát lớn, một bóng người lao ra, chính là Trương Xương Cát đang bị buộc ở nhà dưỡng bệnh.
Lúc này, hắn chỉ mặc áo lót lỏng lẻo, ngực trần, tóc tai bù xù, đi dép vải, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ tức giận.
Dường như đang ngủ trưa, bị đánh thức.
- Chu Thương!?
Trương Xương Cát giật mình, nhận ra người đến.
Quan sai của Chiếu nha cũng thuộc "Cấm quân", trên lý thuyết, cùng Kinh Doanh cũng coi là "đồng liêu".
Hai người tuy không thân, nhưng cũng từng gặp mặt vài lần.
Trương Xương Cát vốn tính tình nóng nảy, nhưng liếc thấy bộ phi ngư phục trên người đối phương, cũng bình tĩnh đôi phần, gắng gượng đè nén cơn giận, nói:
- Vì sao xông vào phủ đệ của ta?
Chu Thương không thèm đáp, trước tiên vung tay:
- Phong tỏa phủ đệ, đừng để kẻ nào chạy thoát.
Đám thuộc hạ đồng thanh đáp, rõ ràng rất quen thuộc với quy trình này.
Sau đó, Chu Thương mới quay lại, cười nịnh nọt:
- Sứ quân, bắt được hắn rồi.
- Tốt.
Phía cổng chính, Triệu Đô An ung dung đến, bước đi nhàn nhã, tiến đến gần, gật đầu hài lòng, rồi mới buông lời châm chọc:
- Trương Nhị Lang, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Triệu Đô An!
Trương Xương Cát ngây người, sau đó nổi trận lôi đình, máu nóng xông lên đầu:
- Ngươi còn dám đến nhà ta chịu chết?
Nói xong, hắn bước lên một bước, cơ bắp cuồn cuộn, nắm đấm trái không băng bó siết chặt kêu "ken két".
Chu Thương giật nảy mình, rút đao đứng chắn giữa hai người, quát lớn:
- Trương Xương Cát! Ngươi dám chống lệnh?
Triệu Đô An nheo mắt, cười nhạt, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên lưng đao, ấn xuống, ôn tồn nói:
- Trương huynh bị xông vào nhà, nhất thời tức giận, có thể hiểu được, các ngươi bỏ đao xuống, đừng để người ta nói bản quan ỷ thế hiếp người.
Dừng một chút, hắn giả vờ nhìn quanh, tò mò hỏi:
- Ơ, sao không thấy nữ quyến trong nhà? Nghe nói chủ mẫu nhà Trương Nhị Lang dung mạo bất phàm, bản quan cũng muốn được mở mang kiến thức.
Chu Thương cười:
- Sứ quân muốn gặp, ty chức đi bắt ngay.
Hai người kẻ xướng người họa.
Trương Xương Cát trán nổi gân xanh, toàn thân khớp xương kêu răng rắc, khí cơ cuồn cuộn, dường như sắp ra tay đến nơi.
Triệu Đô An đang cố tình chọc giận hắn.
Tiếc thay, Trương Xương Cát sắc mặt biến đổi vài lần, nhớ đến lời dặn dò cảnh cáo của huynh trưởng, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Triệu Đô An, rốt cuộc ngươi muốn gì?
Hắn lại nhìn Chu Thương, trầm giọng nói:
- Từ khi nào, Chiếu nha lại trở thành tay sai đi trả thù cho người khác?
Hắn cho rằng, quá rõ ràng, Triệu Đô An hôm nay là để trả thù.
Triệu Đô An nghe vậy kinh ngạc, nói:
- Cái gì? Ngươi dám nói Thánh thượng đang trả thù? Trương Xương Cát, ngươi có ý đồ gì?
Ai cũng biết, Chiếu nha là tay sai của Nữ Đế.
Trương Xương Cát vốn chỉ châm chọc Chu Thương, nhưng không ngờ bị Triệu Đô An bẻ cong ý tứ.
Tức đến tối sầm mặt mũi, biết mình không đấu võ mồm lại đối phương:
- Ngươi biết ta không có ý đó!
Triệu Đô An thu lại vẻ mặt khoa trương, cũng lười đùa cợt với hắn, nhạt nhẽo nói:
- Lười nói nhảm với ngươi, bản quan cùng đồng liêu Chiếu nha hợp tác phá án, hôm nay tìm ngươi để hỏi rõ tình hình.
Vụ án?
Trương Xương Cát ngẩn ra: - Vụ án gì?
Bên cạnh, Chu Thương nói:
- Chúng ta nghi ngờ ngươi có liên quan đến...
Triệu Đô An đột ngột ngắt lời, thâm trầm nói:
- Ta nghi ngờ ngươi cấu kết với Trang Hiếu Thành, là nội ứng của nghịch đảng, lần trước đối phương có thể trốn thoát, chính là ngươi mật báo!
Chu Thương: ???
Không phải, chuyện này không giống như đã bàn bạc!