Lão Hầu gia Trấn Đông Hầu Hạ Sở Thiên nay tuy đã bước sang tuổi bát tuần lục, khí huyết vẫn cường thịnh như thuở thanh niên. Song, giờ đây lão đã buông bỏ mọi việc trong gia tộc cùng triều chính, chuyên tâm bế quan tiềm tu, mong cầu đạt tới cảnh giới phẩm cấp cao hơn.
Lão Hầu gia sinh được ba nam nhi, phân biệt là trưởng nam Hạ Tiềm, cũng chính là lão gia trong miệng Bích Châu, thứ nam Hạ Uyên, phụ thân ruột của Hạ Thần, trong phủ đều gọi Nhị lão gia, còn có một Tam lão gia Hạ Hàn.
Hiện giờ quản lý Hầu phủ chính là Đại lão gia An Vũ Hầu Hạ Tiềm.
Hạ Thần đi theo Bích Châu xuyên qua ngoại viện quanh co khúc khuỷu, đi tới một đại sảnh.
Vừa mới đi vào, liền nhìn thấy một nam tử trung niên tướng mạo uy nghiêm ngồi ở chủ vị, cùng bên cạnh một nữ nhân nhìn qua hơn 30 tuổi, bảo dưỡng rất tốt, khí chất ung dung hoa quý.
"Đại bá, bá mẫu!"
Hạ Thần đi tới đại sảnh liền cung kính hành lễ.
"Thần nhi, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy!"
Hạ Tiềm cười bảo Hạ Thần đứng lên, mỹ lệ phu nhân bên cạnh cũng nói theo.
"Thần nhi, gần đây đã lâu không thấy con đến viện tử của bá mẫu ăn cơm, chẳng lẽ là nghe nói đệ muội sắp trở về, liền đối với bá mẫu xa cách nhiều như vậy sao?"
Thôi Mộng Nhu ở một bên trách yêu nói với Hạ Thần, trong con ngươi kia vạn chủng phong tình, hiện rõ phong thái của phụ nhân thành thục. Thôi Mộng Nhu, Hạ gia chủ mẫu, từ nhỏ chăm sóc nuôi dưỡng Hạ Thần, xem Hạ Thần như con ruột...
"Bá mẫu, gần đây Thần nhi đang khổ luyện võ học, bởi vậy có chút lơ là!"
Hạ Thần cười đi tới gần, ở bên cạnh Thôi Mộng Nhu ngồi xuống, trong lòng dâng lên một luồng hơi ấm, tuy rằng mẫu thân ruột của hắn nhiều năm như vậy đối với hắn không quan tâm không hỏi đến, đem toàn bộ tình yêu đặt ở trên người nam nhi thứ hai.
Nhưng vị bá phụ bá mẫu này của hắn lại đối với hắn thật sự rất tốt, cũng không có bởi vì hắn trời sinh phế thể liền coi thường hắn, hắn có thể từ lúc ba tuổi ở Hầu phủ trưởng thành đến hiện giờ, không chịu chút tủi thân nào, chính là nhờ có sự chăm sóc của Hạ Tiềm cùng Thôi Mộng Nhu.
Hạ Tiềm cùng Thôi Mộng Nhu nghe được Hạ Thần nói đang khổ luyện võ học, sắc mặt đều tối sầm lại, trong lòng thầm thở dài.
Trời sinh phế thể tuy rằng có thể luyện võ, nhưng cả đời này lại rất khó có thành tựu lớn gì, cho dù so với người thường bỏ ra gấp trăm lần nỗ lực, thu hoạch lại vẫn rất nhỏ.
Hạ Tiềm cùng Thôi Mộng Nhu lại hỏi Hạ Thần hiện giờ còn thiếu cái gì, ba người vui vẻ hòa thuận, hàn huyên, ngược lại có vẻ giống như người một nhà.
"Phụ thân con ở Đông Hoang lập đại công, Hoàng đế ban hôn ước, đem Nhị công chúa hứa gả cho con, chuyện này con biết rồi chứ? Chuyện này con thấy thế nào?"
Hàn huyên xong, Hạ Tiềm đi vào chuyện chính.
"Vừa mới biết!" Hạ Thần gật gật đầu, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Chuyện này còn có đường xoay xở không?"
Hạ Thần không muốn cưới công chúa, cưới một vị công chúa đối với người ngoài mà nói đó là vinh diệu cực lớn, nhưng bất luận đối với Hầu phủ hay là đối với bản thân Hạ Thần mà nói, đó đều là gấm thêm hoa, thậm chí sẽ có chút bó tay bó chân.
Đặc biệt là người kia còn là Nữ Đế tương lai, cái này càng không thể cưới!
Quá nguy hiểm, ai biết kiếp trước chính mình rốt cuộc là chết như thế nào?
…
[“Đế lúc nhỏ, võ đạo thiên phú kém cỏi, nên song thân không mấy thân thiết. Song thân ra chiến trường, mười bốn năm chưa về quê cũ, thư nhà cũng hiếm khi tới, tình cảm với Đế khá là bạc bẽo.
Đế mới ba tuổi, liền ở một mình trong tộc, may nhờ bá phụ bá mẫu đối đãi như con ruột, từ nhỏ ơn nuôi dưỡng có thừa, nuôi Đế đến trưởng thành vậy.”
——《Hạ Sử》, quyển một, Thái Tổ Hoàng Đế Bản Kỷ]