Lúc này, tại cổng trang viên đã được tu sửa xong xuôi, một nhóm người của Thiên Hành Kiếm Tông đang vây quanh, ngắm nhìn tiểu đạo đồng ngồi ở ngưỡng cửa.
"Tiểu muội muội này trông thật hoan hỉ."
"Nhỏ như vậy đã xuất gia rồi sao..."
"Thiếu tông chủ, đừng nói với ta nha đầu mập mạp này chính là chủ nhà của chúng ta đấy chứ?"
Ánh mắt A Nọa trở nên vô cùng u oán.
Thẩm Đường thấy thế thì buồn cười, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu muội muội, sao lại ngồi đây một mình, sư phụ của ngươi đâu rồi?"
A Nọa sụt sịt mũi: "Sư phụ nói, chỉ cần ta ngồi đây đón khách, khách nhân thấy ta đáng yêu nhất định sẽ cho kẹo. Hắn lừa ta, các ngươi không những không cho ta kẹo, còn mắng ta."
Lời này vừa thốt ra, lão giả của Thiên Hành Kiếm Tông vừa buột miệng nói nàng là nha đầu mập mạp lập tức thấy ngại ngùng, sờ soạng khắp người xem có mang theo kẹo không, rồi cười làm lành đưa ra một phong hồng bao: "Tiểu muội muội, cầm lấy ăn kẹo."
Ngay sau đó, mười mấy phong hồng bao được nhét vào lòng A Nọa, nàng ôm hồng bao đứng dậy, nhanh như chớp chạy vào trong đại môn, rồi đóng sầm cửa lại.
Lão giả: "?"
Từ trong cửa vọng ra tiếng của A Nọa: "Sư phụ nói, trước khi người về, tiểu hài tử không được mở cửa."
Bên ngoài cửa, tất cả đều im phăng phắc.
Vậy là ngươi ngồi đây làm ra vẻ đáng yêu, chỉ để lừa tiền thôi sao?
"Thẩm cô nương đến sớm thật." Giọng của Lục Hành Chu vọng tới, Thẩm Đường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đang một mình lăn xe lăn chậm rãi tiến đến, dáng vẻ trông rất nhọc nhằn.
Thẩm Đường mím môi, nàng luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người Lục Hành Chu, mỗi lần nhìn thấy, lòng nàng lại mềm đi rất nhiều.
Nàng biết rõ tâm thái này không đúng cho lắm... người đàn ông này vốn không cần sự thương hại của bất kỳ ai.
Nàng thở dài một hơi, khẽ nói: "Cố ý để A Nọa diễn một màn kịch như vậy ở cửa... Phẩm hạnh của người Thiên Hành Kiếm Tông, tiên sinh đã vừa ý chưa?"
Lục Hành Chu sững sờ, Thẩm Đường này dường như còn nhạy bén hơn cả Thịnh Nguyên Dao xuất thân từ Trấn Ma Ti qua nhiều thế hệ, lại có thể nhìn thấu hắn đang quan sát nhân phẩm của người Thiên Hành Kiếm Tông.
"Cô nương nghĩ nhiều rồi." Lục Hành Chu nhìn quanh một vòng: "Thanh Li cô nương đâu?"
"Thanh Li có việc quan trọng khác." Thần sắc Thẩm Đường có vài phần kỳ quái, ngươi thật sự quan tâm đến Thanh Li đến vậy sao...
Nhưng một trong những nhiệm vụ quan trọng của nàng ấy chính là đi điều tra ngươi đấy...
Lục Hành Chu mở đại môn, chỉ vào một góc tây sương: "Bên đó là nơi ở và đan phòng của ta và A Nọa, không cho thuê. Những nơi khác đều là của các ngươi, ngươi tự sắp xếp đi."
Nói xong liền đi thẳng vào cửa, dường như Thanh Li không ở đây, hắn cũng chẳng có hứng thú chào hỏi những người khác.
Một thanh niên nhìn bóng lưng Lục Hành Chu vào cửa, có chút không vui mà thấp giọng nói: "Kẻ này thật vô lễ."
Thẩm Đường thản nhiên nói: "Suy cho cùng cũng chỉ là quan hệ giữa chủ nhà và khách trọ, cần gì phải nhiệt tình? Chúng ta nay đã sa cơ lỡ vận, sớm đã không còn như xưa, thu lại cái tính kiêu ngạo của ngươi đi."
Thanh niên có chút không phục, mím môi không đáp.
Thẩm Đường cũng không để tâm đến hắn, quay đầu nói với lão giả vừa đưa hồng bao cho A Nọa: "Trung thúc, lên biển hiệu đi."
Lão giả gật đầu, bay vút lên, treo tấm biển hiệu sau lưng lên trên cửa.
Tấm màn che biển hiệu được kéo ra, trên đó viết ba chữ "Thẩm thị thương hành".
Mọi người của Thiên Hành Kiếm Tông đều có sắc mặt khác nhau, không ít người lộ vẻ không vui.
Tuy nói mọi người đang chạy nạn, không thể treo lại biển hiệu Thiên Hành Kiếm Tông, phải dùng danh nghĩa thương hành để che giấu, nhưng hoàn toàn có thể đặt một cái tên khác. Dùng "Thẩm thị" là có ý gì, chẳng lẽ đây lại trở thành sản nghiệp gia tộc của ngươi sao?
Ngươi, Thẩm Đường, cũng chỉ là đệ tử của tiền tông chủ, không phải nữ nhi, cho dù có là nữ nhi đi nữa, chúng ta cũng là tông môn chứ không phải gia tộc kiếm đạo!
Nhưng không hiểu vì sao, không ai lên tiếng gây khó dễ giữa chốn đông người, chỉ có vài người trao đổi ánh mắt với nhau. Thẩm Đường thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, khẽ mỉm cười, rồi dẫn đầu bước vào cửa.
"Một đám chó mất chủ thế này, vậy mà cũng bằng mặt không bằng lòng." Trong đan phòng, Lục Hành Chu và A Nọa ngồi đối diện nhau ăn bánh, Lục Hành Chu thở dài: "Thật ra để người ngoài hiểu lầm là sản nghiệp gia tộc cũng chẳng có gì không tốt, càng khiến họ không đoán theo hướng tông phái. Đã biết là dùng để che giấu thân phận, đương nhiên càng gây hiểu lầm triệt để càng tốt, bọn họ rốt cuộc đang vướng mắc chuyện gì chứ?"
Cũng không biết hai sư đồ họ làm cách nào mà lại thấy được cảnh tượng ngoài cửa.
A Nọa chống cằm: "Không phục một cô nương làm chủ thôi. Năm đó Ngư tỷ tỷ lợi hại như vậy, cũng vì là tiểu cô nương nên mới rước thêm bao phiền phức."
"Nguyên Mộ Ngư bề ngoài trông mười bốn mười lăm tuổi, trong mắt người khác đó đúng là một tiểu cô nương thật sự... Thẩm Đường ít nhất cũng đã hai mươi mốt, hai mươi hai rồi."
"Dù sao thì bất kể là Ngư tỷ tỷ năm đó, hay là Thẩm Đường tỷ tỷ bây giờ, đều lớn hơn ngươi, đúng không."