Chương 31: [Dịch] Sơn Hà Tế

Ai đứng trước tường nguy (1)

Phiên bản dịch 5004 chữ

Khi Thịnh Nguyên Dao chặn được Liễu Kình Thương, ở cửa sau thương hành, mấy bóng ma đã lặng lẽ vượt tường lẻn vào.

Chính là đám tử sĩ mà Từ Bỉnh Khôn phái tới.

Nội bộ Thiên Hành Kiếm Tông, Đan Hà Bang, cùng tử sĩ của thành chủ, ba phe nội ứng ngoại hợp, dù có một đám môn nhân trung thành bảo vệ tên què Thẩm Đường kia, lần này cũng phải long trời lở đất.

Vừa vào đến hậu viện, chúng đã thấy một tiểu đạo đồng ngồi một mình bên ao nước, đang hơ tay bên đống lửa.

Hương khoai lang nướng thơm lừng lan tỏa.

Đám tử sĩ nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ tàn độc.

Ai bảo tiểu quỷ này xui xẻo, đêm hôm khuya khoắt còn ra đây nướng khoai lang làm gì!

“Vụt vụt vụt!” Đám người nhanh chóng lướt qua tiểu đạo đồng, tên thủ lĩnh tử sĩ tiện tay vung kiếm cứa vào cổ nàng.

Kiếm vừa vung ra, hắn chợt “hửm” một tiếng, mũi kiếm không hề có cảm giác chạm vào thứ gì…

Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, tiểu đạo đồng vừa nãy còn ngồi nướng khoai lang đã biến mất tự lúc nào.

Khói bếp lượn lờ lan khắp tiểu viện, mặt ao đục ngầu dường như vặn vẹo, nhất thời không phân biệt được đâu là đêm, đâu là nước.

Ngay cả người bên cạnh cũng biến mất, chỉ còn lại một màu đen mịt mùng.

“Không hay rồi, là huyễn trận!” Thủ lĩnh tử sĩ quát lớn: “Ngừng tiến lên, kết trận tự vệ!”

Lời vừa dứt, khuôn mặt bầu bĩnh của tiểu đạo đồng lại xuất hiện trước mặt, một tay cầm củ khoai lang, một tay phe phẩy lá cờ nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn chằm chằm.

Trên lá cờ còn viết “Đo chữ xem quẻ” nữa chứ.

Thủ lĩnh tử sĩ gầm lên giận dữ: “Ngươi là kẻ nào, dám ở đây giả thần giả quỷ!”

“Các ngươi không sợ sao?” A Nọa rất bối rối, quay đầu nhìn lá cờ nhỏ của mình, chợt bừng tỉnh, rồi lật lá cờ sang mặt còn lại.

Mặt kia vừa lật qua, cuối cùng không còn là “Đo chữ xem quẻ” nữa, mà là ba chữ “Nhân Hoàng Phiên”.

A Nọa nhe răng cười: “Bây giờ sợ chưa?”

Trong lòng đám tử sĩ quả thực dâng lên một nỗi hoảng sợ khó tả, không phải vì cái Nhân Hoàng Phiên quái quỷ này, mà vì bản thân đứa trẻ này đã rất quỷ dị. Nỗi sợ ngày một lớn dần, cuối cùng chúng không nhịn được mà hét lên, vung kiếm đâm tới.

Lá cờ trắng khẽ động.

Tiếng quỷ khóc thét chợt vang vọng trong đêm đen.

Đám tử sĩ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ, rồi sau đó không còn sau đó nữa.

Tiếng quỷ khóc im bặt, tiểu viện trở lại vẻ thanh tĩnh. Trên mặt đất, một đống thi thể nằm ngổn ngang, mắt kẻ nào cũng trợn trừng, như thể trước lúc chết đã thấy cơn ác mộng kinh hoàng nhất.

“Ta đã nói rồi mà, sao các ngươi có thể không sợ được chứ? Sư phụ dùng cây phướn này đánh mông ta, đến ta còn thấy sợ.” A Nọa thu lại lá cờ nhỏ, vừa gặm khoai lang vừa đi về tây sương.

Lục Hành Chu đang ngồi nhắm mắt giữa sân, lúc này mới từ từ mở mắt, nhìn A Nọa nhảy chân sáo trở về, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

A Nọa đưa lá cờ nhỏ qua: “Sư phụ, nơi này có yêu khí.”

Lục Hành Chu nhận lấy lá cờ, nhìn chăm chú một lát, rồi nhíu mày thì thầm: “Bọn chúng không phải yêu, nhưng đã nhiễm phải yêu khí… Điều này cho thấy có yêu ma đang ẩn náu gần Hạ Châu và đã tiếp xúc với những kẻ này. Chuyện này, Từ Bỉnh Khôn có biết không?”

…………

Đêm lạnh như nước, Độc Cô Thanh Li đẩy xe lăn của Thẩm Đường đến sân tây sương của Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu không về phòng nghỉ ngơi, cũng không luyện đan không ngừng nghỉ như mọi khi.

Hắn chỉ yên lặng ngồi giữa sân, tĩnh lặng ngắm ánh trăng thanh lạnh trên trời. A Nọa kê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh, cũng ngẩng đầu nhìn trăng.

Một lớn một nhỏ trông như hai pho tượng.

Thẩm Đường thấy hơi buồn cười, khẽ hỏi A Nọa: “A Nọa đang nhìn gì thế?”

A Nọa lẩm bẩm: “Sư phụ nói trên mặt trăng có thỏ ngọc, có cây quế, còn có người đang đốn cây, mà sao ta nhìn mãi chẳng thấy gì. Sư phụ chỉ không muốn ta thấy mặt trăng giống một viên đan dược, nên mới lừa ta rằng bên trong có người, không thể ăn được.”

Lục Hành Chu bất đắc dĩ nói: “Ta không lừa ngươi có người, thì ngươi có thể ăn được nó chắc?”

A Nọa chảy nước miếng: “Nhưng trông ngon quá đi!”

Lục Hành Chu tiện tay nhét một viên kẹo vào miệng nàng: “Ăn xong nhớ đánh răng súc miệng, rồi đi ngủ, ta có chuyện muốn nói với Thẩm cô nương.”

A Nọa phồng má nhai kẹo, ngập ngừng muốn nói.

“Ngươi lại định nói ngươi là người tu hành sẽ không sâu răng, không cần súc miệng chứ gì? Ta không quen đứa trẻ bẩn thỉu như vậy.”

“Không phải…” A Nọa sụt sịt mũi: “Nhắc đến mặt trăng, người đã lâu lắm rồi không kể chuyện cho ta nghe…”

“Ngoan.” Lục Hành Chu xoa đầu nàng: “Ta chỉ nói vài câu thôi, lát nữa nhất định sẽ kể cho ngươi nghe, được không?”

“Vâng ạ.” Sắc mặt A Nọa lại tươi tỉnh hơn một chút, nàng quay đầu nhìn Thẩm Đường và Độc Cô Thanh Li một cái, rồi lon ton chạy vào trong nhà.

Chẳng bao lâu sau, nàng lại bưng ra một chiếc bàn trà nhỏ, trên đó bày sẵn ấm trà và chén trà, ngoan ngoãn pha trà mời khách.

Thẩm Đường cảm thấy cô bé béo tròn này ban đầu vốn không chào đón nàng, vì cho rằng nàng đã làm phiền sư phụ kể chuyện cho nó. Nhưng sau khi nhận được lời hứa lát nữa nhất định sẽ kể, nó lại vui vẻ ra tiếp khách.

Thực ra, trong lòng cô bé này cũng rất cô đơn.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hà Tế của Cơ Xoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    3d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!