Chương 34: [Dịch] Sơn Hà Tế

Đan Sư Chi Tranh (2)

Phiên bản dịch 7170 chữ

Bạch Trì kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Lục Hành Chu cũng đang kinh ngạc, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Ta giúp hắn chữa bệnh ư?”

Lão giả sững sờ: "Sao thế? Lão phu có bảo ngươi chữa chân đâu, thế thì vượt yêu cầu rồi. Chỉ là điều dưỡng tạng phủ thôi, có gì khó khăn chứ?"

Bạch Trì phất tay áo nói: "Trần Chưởng Tư vẫn nên ra đề khác đi, ta không chữa cho hắn."

Lục Hành Chu khẽ mỉm cười: "Vậy đề này giao cho ta thì sao?"

Lão giả Trần Chưởng Tư ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng đến chứng nhận Thất phẩm à?"

"Không sai." Lục Hành Chu ra hiệu cho A Nọa đẩy mình đến trước bàn, cầm lấy bút mực trên bàn, thoăn thoắt viết ra một đan phương: "Đan này có thể đặt tên là Phản Sinh Đan, giúp làm lành những vết thương ngầm trong cơ thể, điều dưỡng kinh mạch. Chưởng Tư phẩm giám một hai?"

Trần Chưởng Tư xem xét kỹ một hồi, vẻ mặt có chút vui mừng: "Phương thuốc này có thể vào hàng Thất phẩm. Tự mình sáng tạo ra đan phương Thất phẩm, tuổi còn trẻ mà đã có kiến giải về đan dược như vậy! Ngươi tên là gì?"

"Lục Hành Chu." Lục Hành Chu đưa qua tấm thẻ chứng nhận Bát phẩm vốn có của mình.

Bạch Trì không nhịn được nói: "Bệnh của chính hắn, e là đã nghiền ngẫm nhiều năm, còn chưa biết có được người khác chỉ điểm hay không, không thể tính là thật được."

Lời này cũng không sai, Trần Chưởng Tư nhìn sang Lục Hành Chu: "Lục tiên sinh có cao kiến gì không?"

"Cũng đúng thật, thật ra thân thể của ta vốn là do ta tự mình điều dưỡng, chỉ là lúc đầu quá nghiêm trọng, nên bao năm qua vẫn chưa khỏi hẳn mà thôi. Chuyện của mình thì mình quá rõ, đúng là không thể tính được." Lục Hành Chu cười nói: "Nhưng hắn không chữa cho ta, ta lại có thể chữa cho hắn. Trên người Bạch Trì tiên sinh có bệnh hoa liễu tiềm ẩn, bây giờ chưa biểu hiện ra, nhưng sớm muộn cũng sẽ phát tác... Ta có một phương thuốc ở đây..."

Sắc mặt Liễu Yên Nhi trắng bệch, Bạch Trì tức giận đập bàn: "Lục Hành Chu, ngươi bớt ngậm máu phun người!"

Trần Chưởng Tư liếc nhìn Bạch Trì một cái, rồi im lặng không nói gì nữa.

Liễu Yên Nhi: "?"

Liễu Kình Thương: "..."

Lục Hành Chu vốn lười để tâm đến Bạch Trì với vẻ mặt đang méo mó, thong thả viết một phương thuốc đưa cho Trần Chưởng Tư: "Hắn chữa hay không là chuyện của hắn, chúng ta cứ tiến hành việc của chúng ta, phương thuốc này được chứ?"

Trần Chưởng Tư như có điều suy nghĩ nhìn đan phương, cũng không nói phẩm cấp, chỉ nói: “Lục tiên sinh đối với đan dược lý giải quả nhiên hơn hẳn Bạch tiên sinh. Có thể tiến hành luyện chế, để lão phu xem trình độ luyện chế… Ừm, luyện Thất phẩm Quy Ngọc Đan thì sao?”

"Khoan đã!" Bạch Trì nén giận: "Phải có trước có sau, sao lại để hắn xen ngang như vậy?"

Trần Chưởng Tư liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Cũng đừng nói lão phu làm khó ngươi, ngươi cung cấp thêm một phương thuốc Bát phẩm khác với những loại đang lưu hành trên thị trường, thì xem như ngươi qua ải. À phải rồi, đừng lấy đan phương độc môn của Phần Hương Lâu ra lừa gạt lão phu, lão phu dù không nhận ra đan phương, cũng nhận ra được đặc trưng của Phần Hương Lâu."

"Đan phương độc môn của sư môn ta sao có thể đưa cho ngươi xem được!" Bạch Trì tức đến méo mặt, lại đập một đan phương khác lên bàn: "Xem cái này đi!"

Trần Chưởng Tư khẽ nhíu mày nhìn, vẻ mặt có chút do dự.

Vì bị đập thẳng lên bàn nên Lục Hành Chu cũng nhìn thấy, vừa liếc qua đã không nhịn được cười phá lên: "Đây là đan dược hay độc dược vậy, âm dương mất cân bằng, quân thần thất điều, độc tính nặng như thế."

Bạch Trì lại chẳng bận tâm bị nhìn thấy, dù sao cũng là trước mặt Chưởng Tư của Đan Dược Tư, sau này nếu Lục Hành Chu thật sự lén luyện đan phương của hắn, hắn chỉ cần tố cáo là có thể khiến Lục Hành Chu bồi thường đến khuynh gia bại sản. Nghe vậy, hắn ngạo nghễ nói: "Ngươi thì hiểu cái gì, đây là Phá Cảnh Đan hỗ trợ đột phá tu vi Bát phẩm, phá cảnh tất nhiên cần đến hổ lang chi dược, dù có độc đến mấy cũng có vô số người cam tâm tình nguyện!"

Lục Hành Chu bật cười: "Phá Cảnh Đan à, lợi hại thật, thứ này ta đúng là chưa từng bào chế."

Trần Chưởng Tư im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Phương thuốc này quả thực có hiệu quả, nhưng cũng quả thực rất độc... Từ góc độ của một đan sư, lão phu không thích lối bào chế thuốc vội vàng hấp tấp này, nhưng xét về tư cách, ngươi miễn cưỡng xem như..."

Hai chữ "thông qua" còn chưa nói ra, Lục Hành Chu đã đột nhiên ngắt lời: "Khoan đã."

Bạch Trì giận dữ nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Lục Hành Chu lại thoăn thoắt viết thêm mấy chữ đưa cho Trần Chưởng Tư, rồi nháy mắt: "Đừng cho hắn xem..."

Trần Chưởng Tư xem một lúc, rồi đột ngột đứng bật dậy: "Tốt, tốt! Điều chỉnh như vậy, hiệu quả không giảm mà độc tính lại giảm đi rất nhiều, ý tưởng hay, ý tưởng hay!"

Sắc mặt Bạch Trì đen như đít nồi.

Trần Chưởng Tư thong thả ngả người ra sau ghế: "Đan Dược Tư của Hạ Châu, ít nhất đã ba năm rồi chưa chứng nhận Thất phẩm đan sư nào... Hôm nay Bạch tiên sinh đến đây, lão phu vốn đang nghĩ có nên miễn cưỡng cho qua để giữ chút thể diện cho Hạ Châu hay không. Nhưng nay có Lục tiên sinh là châu ngọc ở bên, chút thủ đoạn này của Bạch tiên sinh so ra chẳng khác nào đom đóm với trăng rằm, thực sự không thể trái với lương tâm mà cho qua được. Bạch tiên sinh vẫn nên quay về luyện tập thêm, lần sau hãy đến."

Bạch Trì tức đến sắp nổ tung: "Các ngươi cấu kết với nhau, cố tình gây khó dễ! Ta muốn tố cáo với Thành chủ!"

Trần Chưởng Tư đảo mắt khinh thường: "Về mặt chính sự, lão phu tuy nghe lệnh Thành chủ, nhưng ngoài công vụ, Thành chủ gặp lão phu cũng phải tươi cười niềm nở, chẳng lẽ ngươi cho rằng đan sư chúng ta không có chút thể diện nào hay sao? Người đâu, tiễn khách!"

Bạch Trì còn muốn nói gì đó, nhưng Liễu Kình Thương, người bên cạnh sắc mặt vẫn luôn sa sầm không nói một lời, cuối cùng cũng ra tay kéo hắn lại, khẽ lắc đầu ra hiệu. Bạch Trì phẫn nộ ngậm miệng.

Liễu Kình Thương quay sang Lục Hành Chu, nhàn nhạt nói: "Hành Chu, muốn dùng thủ đoạn này khiến bọn ta hối hận, vậy thì ngươi đã lầm rồi. Gần đây Đan Hà Bang của ta đang ngày càng hưng thịnh, khí thế tốt hơn gấp mười lần so với khi ngươi còn ở đây. Ngươi đi theo Thẩm Đường bán loại kiếm phù rẻ mạt đó thì có tiền đồ gì, nếu bằng lòng quay về..."

Lục Hành Chu phất tay ngắt lời: "Ta biết ngươi vội, nhưng ngươi đừng vội."

Liễu Kình Thương nghẹn một hơi trong cổ họng, suýt chút nữa thì sặc chết.

"Thật sự hưng thịnh đến vậy sao?" A Nọa rụt rè thò đầu ra sau lưng Lục Hành Chu: "Có thể cho ta năm mươi nguyên bảo trước, để xem thực lực thế nào không?"

"Ngươi!" Liễu Kình Thương hít một hơi thật sâu, phất tay áo bỏ đi: "Ngu muội không đổi!"

Phụ tử Liễu gia và Bạch Trì ba người ôm một bụng tức, phẫn nộ rời khỏi Đan Dược Tư. Vừa mới đi đến cửa, đã có một bang chúng vội vàng chạy đến: "Bang chủ, bang chủ! Không hay rồi!"

Liễu Kình Thương một cước đá tới: "Có chuyện gì thì nói mau!"

Bang chúng bị đá lăn một vòng trên đất, lồm cồm bò dậy: "Mấy ngày nay trong thành không biết ai đồn rằng Thần Khí Đan của bang chúng ta có đan độc nặng hơn Ích Khí Đan thông thường bảy tám phần! Đúng lúc toàn thành đang rộ lên chuyện thanh lọc đan độc, rất nhiều người la ó đòi trả hàng, các tiệm đan dược lớn đã từ chối thu mua Thần Khí Đan rồi!"

Liễu Kình Thương nghe đi nghe lại tin này trong đầu mấy lần, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hà Tế của Cơ Xoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!