Lục Hành Chu cảm thấy thức hải của mình trở nên trong suốt hơn rất nhiều.
Vốn dĩ chỉ có thể dùng mắt thường quan sát sự thay đổi của dược liệu bên trong đan lô qua ô cửa sổ nhỏ, nhưng giờ đây dường như hắn có thể “cảm ứng” được, những biến đổi và va chạm li ti của các hạt trực tiếp truyền vào thức hải, tỏ tường trong tâm, hệt như thực sự nhìn thấy.
Ở một phương diện nào đó, đây cũng được xem là “cầm tay chỉ việc”, chỉ là không thể nảy sinh chút tình ý mờ ám nào, toàn bộ tâm thần đều đặt hết vào trong đan lô.
Ba viên đan dược dần thành hình dưới sự điều khiển chuẩn xác.