Lục Hành Chu hứng mấy bình máu rắn, Dạ Thính Lan mặt mày sa sầm thu cả con rắn vào nhẫn trữ vật, cũng không biết không gian trong nhẫn của nàng lớn đến đâu.
Trong lúc lấy máu, cả hai đều không nói lời nào, giống hệt một đôi phu thê son trẻ đang hờn dỗi.
Bất kể là ai cau có, chỉ cần vẻ mặt đó xuất hiện khi đang khoác áo choàng của nam nhân, thì đều trông như một đôi phu thê son trẻ.
"Giờ thì sao?" Dạ Thính Lan thu dọn xác rắn, mặt không cảm xúc hỏi: "Bước tiếp theo làm gì?"