Ý thức được điều này, đầu óc Dạ Thính Lan nhất thời có chút trống rỗng, thẫn thờ ăn thịt trong bát, không biết mình đang nghĩ gì.
Đợi đến khi phản ứng lại, mới phát hiện miếng thịt mà Lục Hành Chu gắp cho nàng trước đó đã bị ăn hết rồi.
Lục Hành Chu dường như không có gì xảy ra, rất tự nhiên lại gắp cho nàng mấy đũa, Dạ Thính Lan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.