Thấy bộ dạng ăn nói lộn xộn của hắn, Lục Hành Chu bật cười, đột nhiên vươn tay kéo lại: "Đừng lùi nữa, phía sau là vách đá."
"Ta có ngã cũng không chết, cần ngươi lo?" Nói là vậy, nhưng Dạ Thính Lan vẫn không hất tay hắn ra, chỉ hơi nghiêng đầu, làm bộ ngắm nhìn phong cảnh bên dưới.
Dường như ngầm thừa nhận đây là phần thưởng.
Có điều Thánh Chủ đại nhân đã quên, nam nhân vốn được đằng chân lân đằng đầu.