Dạ Thính Lan mỉm cười: “Ngươi còn dạy dỗ cả ta nữa à, ngươi thì biết gì về Vô Tướng chứ.”
Độc Cô Thanh Li bĩu môi: “Thân là người tu hành, đương nhiên phải chú trọng điều này.”
“Vô Tướng quá xa vời, nhưng Càn Nguyên Đại Khảm của vi sư quả thật đã có dấu hiệu lung lay.” Dạ Thính Lan khẽ thở dài: “Những năm qua… là ta tự vẽ đất làm nhà lao. Có lẽ năm xưa… nàng ấy đã nói đúng.”
Độc Cô Thanh Li quay đầu nhìn sư phụ một cái, cảm thấy vẻ đẹp của sư phụ hiện tại có chút vượt mức cho phép, đẹp đến kinh tâm động phách.