Chương 100: [Dịch] Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Hỗn hợp

Trước

Tiếp

Phiên bản dịch 7397 chữ

Vương Nguyên Vũ do dự một chút, nghĩ đến trong đội ngũ của mình, Trần Mạc Bạch cũng là một trụ cột, khoảng thời gian này đã giúp đỡ y rất nhiều. Hơn nữa với tuổi tác và cảnh giới của hắn, bái nhập Thần Mộc Tông trở thành chân truyền cũng không phải là không có khả năng, kết giao một phen cũng tốt.

Thế là, Trần Mạc Bạch trả lại số linh thạch đã nhận từ Vương Nguyên Vũ trong mười ngày qua, rồi nhận lấy tấm “Xích Diễm Tam Kiếm Phù” mà y trân quý.

“Trần đạo hữu, mau chóng trở về.”

Thích Thụy đứng bên cạnh nhìn, cười ha hả nói.

Thạch Bằng Nghĩa ở bên cạnh cũng chắp tay với hắn, tuy không nói lời nào, nhưng ý tứ cũng tương tự.

Trở về căn nhà gỗ mà mình thuê, thời hạn thuê một tháng của Trần Mạc Bạch vốn đã hết, nhưng trong trận chiến thủ đảo, Thần Mộc Tông lại miễn phí gia hạn thêm một tháng cho mỗi tán tu hưởng ứng lệnh triệu tập.

Mở nắp địa động dưới gầm giường, Trần Mạc Bạch chui xuống.

Trong ánh bạc lấp lánh, hắn trở về căn nhà đã xa cách bấy lâu.

Chỉnh trang lại y phục cho tươm tất, Trần Mạc Bạch đẩy cửa phòng, bước về phía trường học.

Vừa đi, hắn vừa xem điện thoại sau khi kết nối tín hiệu với Địa Nguyên Tinh, tin nhắn được gửi đến liên tục hiện lên.

Có của mẫu thân Đường Phán Thúy, có của Thanh Nữ.

Còn có của Tống Trưng, hắn đã tham gia hai lần lớp bồi dưỡng do trường tổ chức, cảm thấy không cải thiện được nhiều cho bản thân. Do hai lần này đều không gặp Trần Mạc Bạch, nên hắn hỏi có lớp bồi dưỡng ngoài trường nào hiệu quả tốt cho đấu pháp thực chiến để giới thiệu không.

Trần Mạc Bạch xem xong, bèn trả lời một câu, rằng lớp bồi dưỡng ngoài trường còn không bằng lớp do hiệu trưởng tổ chức.

Kéo xuống cuối cùng, hắn kinh ngạc khi thấy một tin nhắn của Nghiêm Băng Tuyền.

Nàng hỏi hắn cá lần trước ăn là mang từ đâu tới, nàng muốn mua trên mạng hai con.

Trần Mạc Bạch chỉ có thể trả lời rằng cá này chỉ có thể được nuôi trong suối cổ nơi hàn đàm trên núi ở quê nhà mẫu thân hắn, trên mạng không mua được, lần sau nếu tiện, hắn sẽ mang thêm hai con tới cho nàng.

Sau khi gọi điện thoại cho mẫu thân Đường Phán Thúy báo bình an, Trần Mạc Bạch bước tới trường.

Phòng học 203.

Khi Trần Mạc Bạch bước vào, đã có một nửa số người có mặt.

“Bên này.”

Lớp trưởng Mạc Tư Mẫn dường như đã quên chuyện trước kia, vui vẻ vẫy tay với hắn.

Tống Trưng thì ngồi ở hàng ghế trước nàng, thấy Trần Mạc Bạch tới, nhấc mí mắt lên, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

“Nghiêm Băng Tuyền không tới sao?”

Trần Mạc Bạch ngồi xuống, tùy ý mở miệng hỏi.

“Nàng đã được bảo cử rồi, tham gia hay không tham gia đấu pháp đều không sao cả. Nói rằng có thời gian này, chi bằng tu luyện thêm, nâng cao điểm thuộc tính Băng linh căn của mình.”

Mạc Tư Mẫn bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Nghiêm Băng Tuyền, giống y như đúc.

“Cũng phải.”

Trần Mạc Bạch gật đầu, cảm thấy Nghiêm Băng Tuyền nói rất có lý.

Nếu không phải kỳ thi nhập học này liên quan đến tương lai của hắn ở Tiên Môn, Trần Mạc Bạch thà ở lại Thiên Hà Giới, tiếp tục rèn luyện bản thân.

Khoảng thời gian này chém giết với yêu thú đã khiến linh lực phù phiếm do dùng Bổ Khí Linh Thủy tăng lên của hắn được củng cố triệt để, thậm chí hắn cảm thấy chỉ cần luyện hóa linh khí đầy đủ, bình cảnh Luyện Khí tầng tám cũng có thể dễ dàng đột phá.

“Ồ, đã lâu không gặp, các vị.”

Lúc này, một thiếu niên ý chí hiên ngang, tinh thần phấn chấn bước vào, chính là Hứa Nguyên.

Khoảng thời gian này hắn cũng không biết đi đâu rèn luyện, thay đổi hoàn toàn khí chất lười biếng trước kia, cả người như một lưỡi dao sắc bén tuốt khỏi vỏ, tràn đầy đấu chí và sắc bén.

“Ồ, ngươi đã đột phá đến Luyện Khí tầng tám rồi à.”

Trong mắt Thi Tinh Tinh lóe lên một tia linh quang, đã nhìn thấu cảnh giới thật sự của Hứa Nguyên.

“Đúng vậy, ta và Nguyên Thanh cùng bị đưa vào quân đội thao luyện, sau khi trải qua những giày vò mà các ngươi không thể tưởng tượng nổi, ta đã hoàn toàn lột xác!”

Hứa Nguyên đứng ở cửa, cả người tràn đầy đấu chí hăng hái chưa từng có trước đây.

Ngược lại là Thi Nguyên Thanh, vẫn yên tĩnh như trước, nhưng nét non nớt trên mặt trước kia đã hoàn toàn biến mất, khi đứng, bất động như núi, cả người toát ra một cảm giác trầm trọng khó tả.

“Vậy xem ra, lần đấu pháp này các ngươi hẳn là có thể tiến vào vòng cuối cùng rồi.”

Thi Tinh Tinh lại nhìn Thi Nguyên Thanh một chút, vốn không mấy tự tin vào đấu pháp của mình, nàng bắt đầu xị mặt xuống, quay đầu úp mặt vào lòng Tào Nhã Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn chu ra, đầy vẻ chán nản.

“Nếu bốn người Luyện Khí tầng chín kia đều đi tham gia kỳ thi nhập học đấu pháp của Tứ Đại Đạo Viện, ta cảm thấy ở sân chơi của Thập Đại Học Cung này, ta có thể giành được ngôi vị đệ nhất.”

Lời nói này của Hứa Nguyên, khiến Trần Mạc Bạch vốn đang cúi đầu dùng điện thoại liên lạc với Thanh Nữ không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái.

Sau khi xác nhận tên này không thể đánh bại mình, Trần Mạc Bạch lại cúi đầu xuống, tiếp tục trò chuyện với Thanh Nữ.

[Đối trận biểu ra chưa?]

Đây là tin nhắn Thanh Nữ gửi tới.

Khoảng thời gian này nàng cơ bản đều chỉ đi đi về về giữa luyện dược phòng và căn hộ nhỏ mình thuê, bận rộn giúp hắn luyện chế Bổ Khí Linh Thủy nhất giai thượng phẩm.

Bởi vì nàng đã được bảo cử vào Cú Mang Đạo Viện, nên đối với kỳ thi nhập học của đạo viện và học cung này, nàng cũng hoàn toàn không quan tâm.

[Vẫn chưa tới tay chúng ta, nhưng có lẽ đã được phát xuống trường rồi, dù sao hôm điền nguyện vọng cũng đã nói hôm nay sẽ có đối trận biểu.]

Trần Mạc Bạch trả lời câu này.

Đan Chu Học Phủ.

“Kỳ thi nhập học của đạo viện có 47 người, của học cung có 233 người.”

Xích Bào chân nhân xem xong đối trận biểu do người dưới sắp xếp, ngẩng đầu nhìn các đại diện của đạo viện và học cung đã tề tựu đông đủ trong phòng họp.

“Số lượng có hơi khó xử, hay là loại một người xuống, hoặc là đôn một người lên? Như vậy là có thể chia cặp đối đầu vừa chẵn.”

Đại diện Bổ Thiên Đạo Viện nói một câu, dẫn tới sự im lặng phản đối của mọi người.

“Bất kể là loại một người hay đôn một người lên, đều sẽ có người không hài lòng. Chúng ta cần duy trì sự công bằng và chính trực cơ bản nhất, ta nghĩ vẫn nên theo số lượng này đi, người thừa ra kia, sẽ lấy người có điểm số cao nhất, cho người đó được miễn đấu, trực tiếp tiến vào vòng sau.”

Biên Nhất Thanh của Vũ Khí Đạo Viện lên tiếng, những lời nói già dặn thận trọng này của y, khiến phần lớn đại diện học cung gật đầu tán thưởng.

“Nếu vậy, lại có một vấn đề nữa.”

Thượng Thanh của Cú Mang Đạo Viện tra lại điểm số năm nay của Đan Hà Thành, rồi chỉ vào hai người có điểm số cao nhất là Cung Tường Ngu và Yến Phong, điểm số của cả hai bằng nhau.

Vậy chọn ai được miễn đấu đây?

Nhất thời, trong phòng họp lại rơi vào im lặng.

“Lam Hải Thiên, ngươi cũng nói vài lời đi.”

Trong Tứ Đại Đạo Viện, chỉ còn Lam Hải Thiên là chưa lên tiếng.

Đại diện của Thập Đại Học Cung, trong những dịp thế này, về cơ bản đều xem Tứ Đại Đạo Viện như ngựa đầu đàn.

Lời của Xích Bào chân nhân vừa dứt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lam Hải Thiên.

“Hay là, để người của Tứ Đại Đạo Viện và Thập Đại Học Cung đấu pháp hỗn hợp với nhau đi.”

Kết quả, lời của Lam Hải Thiên vừa thốt ra, đã khiến một số người khó lòng chấp nhận.

“Làm vậy chẳng phải là không công bằng với bốn mươi bảy người đã khó khăn lắm mới đạt đủ điểm chuẩn vào đạo viện hay sao? Bọn họ đã phải trải qua muôn vàn gian khổ mới có được tư cách này.”

“Chỉ là đấu pháp hỗn hợp thôi, người càng đông, vòng đấu càng nhiều, mới càng dễ nhìn ra trình độ thật sự.”

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên của Thuần Cửu Liên Bảo Đăng

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!