Chương 58: [Dịch] Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Thôn Thần Thuật

Phiên bản dịch 6613 chữ

"Đúng là như vậy, nên chỉ có thể nhờ chân nhân giúp đỡ điều giải một phen."

Lam Hải Thiên nói xong, đỉnh linh phong rơi vào một trận trầm mặc.

Hồi lâu sau, giọng của Thích Thanh mới truyền đến.

"Môn sinh đã được Cú Mang Đạo Viện định trước, ta cũng không tiện can thiệp, Thượng Thanh hẳn là biết chuyện này, ngươi đi thương lượng với nàng đi."

"Ta đã nói chuyện với nàng rồi, nhưng thái độ của nàng rất kiên quyết, e rằng cần chân nhân đích thân nói với nàng một tiếng."

"Ta biết rồi, ngươi cứ lấy danh nghĩa của ta gọi nàng lên đây."

Sau khi được Thích Thanh chân nhân chấp thuận, Lam Hải Thiên lập tức bật loa ngoài, gọi một cuộc cho vị đại diện của Cú Mang Đạo Viện đến Đan Hà Thành lần này.

Kết quả là bị cúp máy ngay, hắn đành lúng túng gửi một tin nhắn qua.

Chẳng mấy chốc, một vị đại thẩm có dung mạo bình thường, ăn vận như thôn phụ đi tới đây, trước tiên là liếc Lam Hải Thiên một cái đầy chán ghét, sau đó cung kính hành lễ với Thích Thanh chân nhân bên trong mộc ốc.

"Thượng Thanh bái kiến chân nhân."

"Thanh Nữ có thể liên quan đến cấm thuật của Tử Tiêu Cung, có lẽ đã bị gieo Thần Tử, Lam Hải Thiên muốn đưa nàng vào Côn Bằng Đạo Viện để đích thân bảo vệ, ngươi thấy thế nào?"

Tu vi và địa vị đến bậc như Thích Thanh đã không cần phải vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề.

"Dù sao cũng chỉ là có thể, nếu có chứng cứ xác thực, ta tự nhiên không hai lời. Hơn nữa, cho dù thật sự bị gieo Thần Tử, đưa đến Thái Y Học Cung chẳng phải tốt hơn sao?"

Thượng Thanh không trực tiếp phản đối, mà uyển chuyển bày tỏ sự từ chối.

"Ừm, ta hiểu rồi, vậy cứ thế đi."

Thích Thanh cũng không ỷ vào địa vị của mình mà ép buộc, dù sao Thượng Thanh nói cũng có lý, chỉ là có khả năng mà thôi.

Lam Hải Thiên cũng chỉ đành tiếc nuối thở dài, thầm cảm khái Cốc Trường Phong đã bày ra một ván cờ hay, sắp xếp trước cho đồ đệ của mình một nơi chốn tốt.

Có điều, manh mối này cũng chưa chắc đã không thể tiếp tục truy xét.

Nghĩ vậy trong lòng, Lam Hải Thiên và Thượng Thanh đồng thời cáo từ rời khỏi linh phong.

Ăn tối xong, Trần Mạc Bạch đang định tiếp tục lên mạng tìm hiểu về cấm thuật thì một số điện thoại lạ gọi tới.

"Chào ngươi, ta là Lam Hải Thiên."

"Sao ngươi biết số của ta?"

Trần Mạc Bạch nghe vậy, lòng đầy nghi hoặc, hắn và gã này mới gặp nhau hai lần, hoàn toàn không thân quen.

"Chẳng phải ngươi đã để lại số điện thoại của mình ở Cảnh bộ hay sao, ta đã xin số từ họ."

"Ngươi cũng là chấp pháp tu sĩ?"

Trần Mạc Bạch giật mình, còn tưởng bí mật của mình đã bị phát hiện. Nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn, chắc là vì chuyện của Cốc Trường Phong.

"Có một chuyện có lẽ cần ngươi giúp, ta đang đợi ngươi ở tiệm thuốc Trường Thanh, ngươi cứ vào từ cửa sau là được, ta đã mở cửa rồi."

Nói xong câu đó, Lam Hải Thiên liền cúp máy, sắc mặt Trần Mạc Bạch không ngừng biến đổi, nhưng nghĩ đến đối phương là Trúc Cơ tu sĩ, hơn nữa có lẽ còn là chấp pháp tu sĩ của Tiên Môn, bản thân hoàn toàn không có cách nào chống lại.

Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, thay một chiếc áo khoác có mũ màu đen, thưa với mẫu thân một tiếng, bảo là ra ngoài đi dạo.

Tiệm thuốc Trường Thanh.

Trần Mạc Bạch theo chỉ dẫn đi đến cửa sau, phong niêm trên cửa không biết đã bị ai gỡ xuống từ lúc nào, cửa chỉ khép hờ.

"Vào đi."

Giọng của Lam Hải Thiên từ bên trong vọng ra, Trần Mạc Bạch do dự một chút, rồi cũng đẩy cửa bước vào.

Sân viện quen thuộc, từng chiếc bồn thuốc được xếp ngay ngắn, nhưng tất cả dược thủy bên trong đều đã bị đổ đi, trống không.

Lam Hải Thiên ngồi trên mép chiếc bồn thuốc ở chính giữa, hai chân đung đưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần tối lại.

"Tiền bối tìm ta có việc gì?"

"Nếu Cốc Trường Phong tu luyện cấm thuật, vị bằng hữu nữ kia của ngươi chính là lò luyện mà hắn đã chọn, ngươi có muốn cứu nàng không?"

Quả nhiên không phải tìm hắn vì bí mật của mai rùa, suy đoán trong lòng được chứng thực, Trần Mạc Bạch bất chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn không dám để Lam Hải Thiên nhìn ra manh mối, may mà từ lúc vào đã luôn đội mũ, trời lại tối, hơn nửa khuôn mặt đều ẩn trong bóng của mũ áo.

"Ta và nàng chỉ là bằng hữu bình thường, nhưng nếu có thể, ta chắc chắn muốn cứu nàng."

Hắn thuận theo lời của Lam Hải Thiên mà nói.

"Trúc Cơ tu sĩ về cơ bản đều không thể chống lại sự cám dỗ của cấm thuật, Cốc Trường Phong tuy bây giờ chưa biểu hiện ra, nhưng lúc ta ở Cảnh bộ dò xét cường độ thần thức của hắn, đã phát hiện nó vượt xa cảnh giới của bản thân hắn, có thể xác định hắn đã tu luyện Thôn Thần Thuật."

"Mà thứ như cấm thuật, một khi đã bắt đầu tu luyện thì rất khó dừng lại, cuối cùng chắc chắn sẽ bước lên con đường tà đạo là bồi dưỡng lò luyện, gieo Thần Tử."

"Kết cục cuối cùng của lò luyện, cơ bản đều là sống không bằng chết."

Nói xong câu đó, Lam Hải Thiên đang ngồi trên bồn thuốc cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn thẳng vào Trần Mạc Bạch đang đứng ở cửa, người sau cố nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, giả vờ miễn cưỡng.

"Nếu ngươi là chấp pháp tu sĩ, ta chắc chắn sẽ phối hợp, nhưng ngươi quá đáng ngờ, ta không tin ngươi lắm."

"Ta không phải chấp pháp tu sĩ." Lam Hải Thiên đáp, rồi nhảy xuống khỏi bồn thuốc, sau đó tiến về phía Trần Mạc Bạch, ngay lúc tim của Trần Mạc Bạch đang đập loạn xạ, còn tưởng sắp bị uy hiếp thì hắn lại đột nhiên mở miệng, "Ta là người của Chính Pháp Điện."

Tiên Môn Tam Đại Điện!

Tiên Vụ Điện, Chính Pháp Điện, Khai Nguyên Điện!

Trong đó, Chính Pháp Điện nắm giữ toàn bộ lực lượng vũ trang của Tiên Môn, khi cần thiết, Cảnh bộ chấp pháp cũng phải chịu sự quản hạt của họ.

"Chuyện này... ngươi có cách nào chứng minh không?"

Trần Mạc Bạch vẫn giả vờ không tin, Lam Hải Thiên quả thật mở điện thoại của mình ra, đưa chứng nhận cho hắn xem.

"Đây là số hiệu Pháp sĩ của ta ở Chính Pháp Điện, nếu ngươi nói ta tìm người làm giả chứng nhận này, vậy thì ta thật sự hết cách chứng minh rồi."

Trần Mạc Bạch xem qua, giả vờ miễn cưỡng chấp nhận rồi gật đầu.

"Được rồi, ngươi nói xem ta phải làm thế nào?"

"Ngươi có thể để ý đến tình trạng tinh thần của vị bằng hữu kia của ngươi, nếu ngày nào đó nàng bắt đầu hoảng hốt, thần trí thất thường thì có thể báo cho ta."

"Ta thấy sư phụ của Thanh Nữ sớm đuổi nàng ra khỏi sư môn, hẳn là muốn bảo vệ nàng, không giống kẻ xấu."

"Ngươi hoàn toàn không biết sự cám dỗ của cấm thuật đâu, nó có thể biến một con cừu thành sói."

Trần Mạc Bạch nuốt nước bọt, lúc này Lam Hải Thiên đã đi lướt qua hắn, tiến về phía cửa sau.

"Vậy ta nên liên lạc với ngươi thế nào?"

"Chẳng phải ta đã gọi cho ngươi rồi sao, đó chính là số của ta, nhớ lưu lại." Giọng của Lam Hải Thiên truyền đến, Trần Mạc Bạch quay đầu lại thì hắn đã biến mất, chỉ để lại câu cuối cùng, "Lúc rời đi, nhớ dán phong niêm lại như cũ."

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên của Thuần Cửu Liên Bảo Đăng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!