“Cụ thể ta không thể tiết lộ, nhưng cũng chỉ trong vài ngày tới thôi, nội dung kỳ thi nhập học sẽ được công bố sau kỳ thi lớn.”
Xiển Tư giữ miệng rất kín, Trần Mạc Bạch chỉ có thể đè nén sự tò mò của mình, rời khỏi văn phòng của nàng.
Trong phòng tu luyện của trường, Trần Mạc Bạch cũng không lãng phí thời gian.
Hắn tu luyện “Dưỡng Niệm Chú Thần Thuật” một lát, cảm thấy tâm thần bắt đầu mệt mỏi thì dừng lại, lên mạng tra cứu kỳ thi nhập học của các đạo viện, học cung những năm trước.
Kỳ thi nhập học năm ngoái, các đại diện của những đạo viện lớn đã bố trí chín trận pháp liên hoàn, độ khó của trận pháp từ đơn giản đến phức tạp, nối tiếp nhau, ngưỡng cửa để vào tứ đại đạo viện là phá giải được bảy trận pháp.
Nhưng trong số tất cả học sinh của Đan Hà thành, người có thành tích tốt nhất cũng chỉ phá giải được sáu trận pháp, cuối cùng người đó đành phải vào Quan Tinh học cung trong thập đại học cung.
Trần Mạc Bạch xem xong liền nhíu mày, hắn không phải là không biết gì về trận pháp, trong khoảng thời gian này, dưới sự chỉ dạy không mệt mỏi của Xiển Tư, hắn đã nắm rõ như lòng bàn tay về Bích Thủy trận nhị giai trong thủy phủ.
Suy một ra ba, hắn tự nhận trình độ trận pháp của mình cũng được xếp vào top ba trong lớp.
Thế là hắn rất tự tin dùng 100 điểm tích lũy để tải bộ đề thi thật của kỳ thi nhập học mười năm gần đây từ kho đề thi của Tiên môn.
Cửu trận liên hoàn, tầng tầng lớp lớp như chuỗi ngọc.
Tên của bộ đề này nghe cũng hay đấy, Trần Mạc Bạch thầm đánh giá, sau đó hắn lấy văn phòng phẩm từ trong cặp ra, chuẩn bị tính toán trận pháp, bắt đầu giải đề.
Nửa canh giờ sau, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, uể oải buông giấy bút trong tay xuống.
Hắn miễn cưỡng phá giải được hai trận đầu tiên, đến trận pháp thứ ba, kiến thức và trận văn trong đó đã có gần một nửa vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn, cũng vượt qua nội dung trong sách giáo khoa của chương trình giáo dục bắt buộc chín năm.
Theo thành tích năm ngoái, phá giải hai trận pháp có thể lựa chọn nhập học vào một trong một trăm hai mươi phủ của Tiên môn.
Nói cách khác, trình độ của Trần Mạc Bạch chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng Trần Mạc Bạch tất nhiên không thừa nhận điều này, hắn cho rằng nội dung về trận pháp trong trường dạy quá ít, bình thường hắn cũng không có hứng thú với trận pháp, nên không bỏ công tìm tòi nghiên cứu để mở rộng kiến thức liên quan.
Thế là hắn lại đổi sang một bộ đề thi thật của năm kia.
Năm đó tứ đại đạo viện tổ chức thi riêng, Cú Mang đạo viện thi về kỹ thuật trồng một loại linh dược, yêu cầu trong vòng một tháng phải nâng cấp loại linh dược này từ nhất giai lên nhị giai.
Trần Mạc Bạch không rành về linh thực, nên trực tiếp bỏ qua.
Vũ Khí đạo viện thì phát cho mỗi học sinh đủ điều kiện đăng ký một khối thiết tinh nặng sáu lạng, yêu cầu luyện chế thành một thanh phi kiếm, phẩm cấp phải từ nhị giai trở lên.
Cũng trực tiếp bỏ qua.
Kỳ thi nhập học của Bổ Thiên đạo viện là sửa chữa một trận bàn bị lỗi…
Sao lại là trận pháp, bỏ qua!
Trần Mạc Bạch đặt hy vọng cuối cùng vào đề thi nhập học của Côn Bằng đạo viện: Mỗi học sinh lấy một miếng vỏ cây Bích Ngọc Ngô Đồng nhị giai, vẽ phù lục lên đó, thu thập tinh túy lôi hỏa, sau khi phù thành nhị giai thì có thể nhập học.
Hắn mặt không cảm xúc tiếp tục bỏ qua, mở đề thi thật của năm trước nữa.
Kết quả năm nay còn đa dạng hơn, yêu cầu mỗi mười người lập thành một đội, cùng nhau hợp tác bồi dưỡng linh mạch, đưa linh mạch từ nhất giai lên nhị giai, quá trình này sẽ có người quay phim lại toàn bộ. Nếu bồi dưỡng thành công, đại diện của đạo viện sẽ chấm điểm khả năng lãnh đạo, phối hợp, kỹ năng của mỗi thành viên trong quá trình đó.
Vẫn là toàn quân thất bại, không một ai được tứ đại đạo viện tuyển chọn.
Năm kìa, năm kỉa…
Trần Mạc Bạch xem xong bộ đề thi thật của mười năm trước, cuối cùng ngây cả người.
Trong các kỳ thi nhập học những năm qua, không có năm nào là hắn làm được.
Tuy nhiên, bản thân Trần Mạc Bạch cũng không mấy hy vọng mình sẽ thi đỗ vào tứ đại đạo viện, mục tiêu của hắn trước nay luôn là thập đại học cung.
Chính xác hơn là Thuần Dương học cung và Thái Nguyên học cung.
Dù sao, nguyên linh nhân tạo của thư viện quốc gia cũng đã dựa vào thiên phú linh căn của hắn để đưa ra con đường tu luyện “Thuần Dương Quyển” và “Ngọc Thanh Kinh”, nói rằng có một tia khả năng luyện thành Nguyên Thần.
Phải tin tưởng quốc gia.
Trần Mạc Bạch tự an ủi mình như vậy, rồi lại xem đề thi thật của Thuần Dương học cung và Thái Nguyên học cung trong những lần thi riêng.
Lần này, hắn cuối cùng cũng có chút tự tin.
Ít nhất, khác với các kỳ thi nhập học của tứ đại đạo viện về cơ bản đều yêu cầu cảnh giới nhị giai mới có thể hoàn thành, yêu cầu của thập đại học cung đối với học sinh của mình chỉ là lượng kiến thức đỉnh cao của nhất giai mà thôi. Thỉnh thoảng có năm số người đăng ký đông, họ mới nâng ngưỡng cửa lên nhị giai.
Tuy nhiên, sau khi xem xong bộ đề thi thật mười năm, Trần Mạc Bạch cũng mò ra được một số quy luật.
Nếu tứ đại đạo viện và thập đại học cung cùng tổ chức kỳ thi nhập học, thì thường sẽ là bốn môn chính: thuật, đan, khí, trận, dù sao đây đều là những môn cơ bản, rất dễ dựa vào đó để phân biệt tài năng cao thấp của học sinh.
Nếu thi riêng, thì đủ mọi thể loại kỳ lạ đều có thể xuất hiện.
Ví dụ như Thuần Dương học cung khá coi trọng tâm cảnh, Thái Nguyên học cung xem trọng xuất thân và thần thức mạnh mẽ, Ngũ Lôi học cung miễn thi cho người có lôi linh căn, Tự Nhiên học cung miễn thi cho người có dị linh căn, Sơn Hải học cung sẽ tuyển chọn những mầm non kiếm tu…
Trần Mạc Bạch đặt nguyện vọng một của mình là Thuần Dương học cung, nguyện vọng hai là Thái Nguyên học cung, nguyện vọng ba là Xích Hà học phủ ở địa phương.
Còn về tứ đại đạo viện, sau khi xem xong bộ đề thi thật các năm, hắn thực sự không còn chút tự tin nào nữa.
Thấy vẫn còn chút thời gian, Trần Mạc Bạch lại bắt đầu lướt các cửa hàng chính hãng trên mạng Tiên môn.
Hắn để mắt đến một tấm “Huyền Dương Tử Hỏa Phù” nhị giai hạ phẩm, cửa hàng chính hãng của Thuần Dương học cung sẽ đăng bán một trăm tấm vào sáu giờ bốn mươi lăm phút tối nay.
Giá niêm yết là 68000 điểm thiện công.
Thời gian này có chút oái oăm, thường thì lúc đó Trần Mạc Bạch đã ở trong thủy phủ, nhưng hắn cũng có thể hiểu được.
Tiên môn vì muốn cố gắng chăm sóc cho mọi tu sĩ, để tất cả mọi người đều có cơ hội, nhưng lại bị hạn chế bởi tài nguyên có hạn của Địa Nguyên tinh, nên mỗi lần tung ra đan dược, phù lục, pháp khí các loại đều không có thời gian cố định.
Nói cách khác, một ngày có 1440 phút, mỗi phút các cửa hàng chính hãng đều có thể đăng bán đồ tốt.
Mặc dù lúc nào cũng túc trực chắc chắn sẽ giành được đồ tốt, nhưng những loại đan dược được các tu sĩ Luyện Khí yêu thích nhất như Trúc Cơ tam bảo, mỗi tháng chỉ đăng bán ba lần, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng không thể không ngủ không nghỉ cả tháng trời dán mắt vào màn hình chờ hàng lên kệ.
Đây là sự công bằng lớn nhất mà Tiên môn có thể làm được trong tình hình tài nguyên thiếu thốn.
Trần Mạc Bạch đặt cho mình một cái chuông báo, nhắc nhở bản thân tối nay phải tranh mua tấm “Huyền Dương Tử Hỏa Phù” do Thuần Dương học cung sản xuất này.
Sau khi rời trường, hắn cũng quyết định hôm nay không tu luyện nữa.
Ngày kia đã thi rồi, cho dù có tu luyện, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh lại được.
Hắn gọi điện cho Thanh Nữ, hẹn nàng tối nay cùng đi ăn.
Trước đây hắn đã hứa với nàng, sẽ mời nàng ăn cá nướng.
Trần Mạc Bạch về nhà rồi đến thủy phủ một chuyến, bắt hai con cá hậu duệ của Bích Huyết Lý, hắn cũng không giết chúng, mà trực tiếp mang đến giao cho ông chủ quán cá nướng nhiệt tình.
Thanh Nữ ăn xong, tấm tắc khen ngon.
Nàng nói cả đời này chưa từng được ăn loại cá nào ngon như vậy.