Chương 14: [Dịch] Ta Điên Cuồng Tìm Đường Chết, Còn Bị Nâng Vì Tu Tiên Điển Hình

Lẽ nào... hắn chính là Lý Thanh Hải

Phiên bản dịch 7244 chữ

Haiz.

Lý Thanh Hải dần hồi thần, thở dài một hơi.

Vừa rồi Tôn Bình muốn giết mình, rõ ràng sắp thành công đến nơi.

Cuối cùng lại bị Triệu Phi Hổ ngăn cản.

Suy cho cùng, vẫn là vì Triệu Phi Hổ nhận ra hắn, mới dẫn đến kết cục này.

Đây chắc chắn chỉ là một sự trùng hợp.

Hắn không tin, cả Yêu Thú sơn mạch rộng lớn như vậy, chẳng lẽ đệ tử nào cũng nhận ra hắn hay sao.

Lý Thanh Hải hắn, chỉ là một tân đệ tử vừa mới nhập tông, danh vọng hẳn là chưa lớn đến thế.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Hải lại dấy lên niềm tin.

Hắn định tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tìm chết tiếp theo.

Sải bước tiến về phía trước.

Cây Hóa Linh Thảo cài trong ngực áo rơi xuống đất.

Nhìn cây Hóa Linh Thảo trên mặt đất, khóe miệng Lý Thanh Hải giật giật hai cái.

Đúng là một cây linh thảo tràn đầy linh khí!

Đối với hắn mà nói, quả thực là… một loại độc dược hiếm có.

Mấu chốt là thứ độc dược này, hắn không thể vứt đi.

Bằng không Tạo Hóa Bạ sẽ lại thu hồi danh hiệu "vận khí chi tử" của hắn mất.

Lý Thanh Hải cúi người, rưng rưng nước mắt nhặt Hóa Linh Thảo lên.

Hy vọng lần này có thể tìm chết thành công, vậy thì cây Hóa Linh Thảo này cũng không cần dùng đến nữa.

Ngay sau đó, Lý Thanh Hải tiếp tục lang thang trong Yêu Thú sơn mạch.

Nhưng hắn cũng không dám đi quá sâu, chỉ quanh quẩn ở khu vực ngoại vi.

Bởi vì Lý Thanh Hải biết, yêu thú ở khu vực ngoại vi cơ bản đều đã bị tiêu diệt, không có gì nguy hiểm.

Nếu tiến vào sâu bên trong Yêu Thú sơn mạch, hắn nhất định sẽ trở thành thức ăn cho yêu thú.

Trong trường hợp không có người khác, hắn một mình chết trong tay yêu thú, chắc chắn sẽ bị xem là tự sát.

Cứ như vậy, Lý Thanh Hải khổ sở tìm kiếm.

Lý Thanh Hải cũng không biết mình đã tìm bao lâu, chỉ cảm thấy khá mệt, có chút muốn quay về.

Mặc dù trong lúc tìm kiếm, hắn cũng gặp không ít đệ tử.

Nhưng đều không phải mục tiêu tìm chết của hắn.

Hửm?

Có động tĩnh?!

Ngay khi Lý Thanh Hải sắp từ bỏ, hắn bỗng nghe thấy phía trước truyền đến từng trận tiếng nổ ầm ầm.

Đây chắc chắn là có người đang đấu pháp!

Đây chính là cơ hội tìm chết mà hắn đang tìm kiếm!

Lý Thanh Hải mừng rỡ trong lòng, men theo hướng âm thanh, sải bước tiến đến.

Không lâu sau, Lý Thanh Hải đã đến nơi.

Hắn tạm thời nấp sau một cây đại thụ, quan sát tình hình phía trước.

Phía trước có tổng cộng sáu người, và một con yêu thú hình sói.

Yêu thú hình sói đã ngã trên mặt đất, rõ ràng đã chết.

Bên cạnh yêu thú hình sói, hai tu sĩ Luyện Khí tầng năm đang ngồi bệt dưới đất, thân bị trọng thương, không thể chiến đấu được nữa.

Trong bốn người còn đang chiến đấu, có hai người là Luyện Khí tầng bảy, hai người là Luyện Khí tầng sáu.

Mà trận chiến vào lúc Lý Thanh Hải đến, cũng đã gần đến hồi kết.

Một tiếng nổ vang lên, liền thấy hai người trong đó bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, khó lòng chiến đấu tiếp.

Bốn tu sĩ bị thương vây quanh yêu thú hình sói, căm phẫn nhìn hai tu sĩ phía trước.

“Diệp Khai Sơn, Diệp Trọng Sơn. Các ngươi thật ti tiện vô sỉ! Dám thừa lúc chúng ta và Tật Phong Lang chiến đấu đến lưỡng bại câu thương rồi đánh lén.”

Diệp Khai Sơn Luyện Khí tầng bảy cười khẩy, “Các ngươi thì hiểu cái gì, đây gọi là mưu kế.”

Diệp Trọng Sơn Luyện Khí tầng sáu cũng hùa theo, “Đại ca nói phải, nhưng mấy tên ngốc hữu dũng vô mưu này, hiển nhiên không hiểu đạo lý đó.”

“Hai ngươi ti tiện như vậy, sau này ta xem còn ai dám cùng các ngươi đi rèn luyện.”

Diệp Khai Sơn gật đầu, “Ngươi ngược lại đã nhắc nhở ta, nếu các ngươi đem chuyện này truyền ra ngoài, quả thực sẽ khiến chúng ta khó xử.”

Diệp Trọng Sơn cười hì hì, “Đại ca, có gì khó xử đâu, giết người diệt khẩu là được chứ gì.”

Diệp Khai Sơn cũng cười, “Tiểu đệ, huynh đệ ta nghĩ giống nhau rồi. Đến đây, chúng ta mỗi người hai tên, giải quyết cho nhanh rồi về.”

Nói rồi, hai huynh đệ tay cầm linh kiếm, tiến về phía bốn tu sĩ đang thoi thóp.

Lý Thanh Hải cũng cười theo.

Đây đúng là cơ hội tìm chết thập tử vô sinh.

Hai người này muốn giết người diệt khẩu, vậy chỉ cần mình xuất hiện, bọn chúng chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Bây giờ chính là thời cơ tốt để ra mặt!

Lý Thanh Hải sải bước ra, quát lớn.

“Dừng tay!”

Sáu tu sĩ tại trường, đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Hả?

Một tu sĩ Luyện Khí tầng hai?

Tên tép riu từ đâu ra vậy!

Hai huynh đệ Diệp Khai Sơn phì cười rồi phá lên ha hả.

Bốn tu sĩ còn lại, tia hy vọng vừa nhen nhóm trong mắt đã lập tức lụi tàn.

Lý Thanh Hải thấy phản ứng của sáu người, trong lòng mừng như điên.

Hắn biết, sáu người này hẳn là đều chưa từng gặp mình.

Vậy thì lần này, hắn bị diệt khẩu, là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.

Rất tốt.

Có thể nói lời trăn trối được rồi.

Lý Thanh Hải vừa đi về phía sáu người, vừa lớn tiếng mắng chửi hai huynh đệ Diệp Khai Sơn.

“Giữa thanh thiên bạch nhật, lén lút đánh úp, đó là ti tiện.”

“Cướp đoạt tài nguyên của đệ tử trong tông, đó là vô sỉ.”

“Sau đó thậm chí còn giết người diệt khẩu, đó là đại gian đại ác!”

"Bọn ngươi ti tiện vô sỉ, đại gian đại ác, còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa?"

Diệp Khai Sơn cười khẩy, “Vậy ngươi đoán xem, ngươi có thể sống sót không?”

Diệp Trọng Sơn hăng hái xung phong, “Đại ca, để đệ đi bắt tên nhóc này lại, hành hạ hắn một phen, xem miệng hắn có còn cứng như vậy không.”

Bốn tu sĩ đang ngồi bệt dưới đất vội vàng hô lên, “Đạo hữu, mau đi đi. Thiện ý của ngươi chúng ta xin nhận, đừng uổng mạng vô ích.”

Lý Thanh Hải hiên ngang đáp, “Đối mặt với kẻ ác, sao có thể lâm trận bỏ chạy. Dù có chết, thì có gì phải sợ? Niềm tin của ta vĩnh tồn, thế là đủ rồi!”

Diệp Trọng Sơn phi thân một cái, đã đến bên cạnh Lý Thanh Hải, một tay tóm lấy hắn.

“Hề hề, không thèm chạy sao? Ngươi thật sự không sợ chết à. Nhưng ta không giết ngươi, ta muốn chặt một cánh tay của ngươi trước, ngươi thấy thế nào?”

Lý Thanh Hải lắc đầu, “Chỉ một cánh tay thôi, dù ngươi có chặt đầu ta, ta vẫn nói câu đó, các ngươi tội ác tày trời, là lũ sâu mọt của Thanh Vân Tông!”

Diệp Trọng Sơn nhìn Lý Thanh Hải mặt không đổi sắc, sững sờ.

Đến lúc này rồi, miệng vẫn còn cứng như vậy sao?!

Bốn tu sĩ lập tức cảm khái, “Đúng là một thiếu niên xả thân vì nghĩa, quả thực có thể sánh với Lý Thanh Hải trong truyền thuyết!”

“Hả? Lẽ nào... hắn chính là Lý Thanh Hải?”

“Này! Cũng có khả năng đó lắm! Ngươi xem hắn kìa, tuổi trẻ tài cao, một thân chính khí, anh dũng vô úy, quả thực giống hệt Lý Thanh Hải trong truyền thuyết.”

“Xem ra không sai rồi, người đại nghĩa như vậy, cả tông môn này không tìm ra Lý Thanh Hải thứ hai đâu!”

Lý Thanh Hải trong lòng lo sốt vó, đừng nói nữa, cầu xin các ngươi đừng nói nữa, câm miệng lại đi!

Diệp Khai Sơn nhíu mày.

Diệp Trọng Sơn giật mình, quay đầu nhìn Diệp Khai Sơn, bí mật truyền âm.

“Đại ca, làm sao bây giờ? Giết hay không giết?”

Diệp Khai Sơn lập tức trầm mặc.

Kẻ chống lưng cho hai người bọn chúng, thực ra chính là Diệp Phong.

Khi Diệp Phong đến khu vực trung tâm của tông môn tìm Diệp Phàm, đã từng truyền âm cho tất cả tiểu đệ đi theo hắn.

Tạm thời đừng gây xung đột với một người tên Lý Thanh Hải, mọi chuyện đợi hắn gặp Diệp Phàm rồi tính.

Chỉ là Diệp Phàm đang bế quan, Diệp Phong nhất thời không gặp được, nên chuyện này cũng tạm gác lại.

Hai người bọn chúng gần như toàn ở Yêu Thú sơn mạch săn bắn, vốn tưởng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Nào ngờ, lại gặp phải Lý Thanh Hải ở đây.

Đúng là, ghét của nào trời trao của ấy

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Điên Cuồng Tìm Đường Chết, Còn Bị Nâng Vì Tu Tiên Điển Hình của Thâm Hải Lãng Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    8d ago

  • Lượt đọc

    209

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!