Trên đỉnh Thần Tu Sơn, ước chừng có hai ba mươi tu sĩ đang tu luyện.
Tu sĩ tai thính mắt tinh, chỉ cần có một chút động tĩnh, họ đều có thể nhanh chóng phát hiện.
Khi nghe tiếng ho khan của Vương Đại Phú, liền có mấy tu sĩ mở mắt ra.
Họ nhìn Vương Đại Phú, dường như có điều muốn nói, bèn lặng lẽ chờ gã nói tiếp.
Vương Đại Phú hắng giọng, “Tại hạ có một việc, cần chư vị đạo hữu giúp đỡ.”
Tôn Bình cũng ở trong đó, bèn hỏi một câu, “Việc gì?”
“Là thế này, sư đệ của ta là Lý Thanh Hải, hắn đã có ý trung nhân là Lục Bắc Tuyết, tại hạ muốn giúp hắn vun vào.”
Vừa nghe là Lý Thanh Hải, Triệu Phi Hổ cũng mở mắt.
“Vương đạo hữu, muốn chúng ta làm điều gì?”
Vương Đại Phú nói tiếp, “Rất đơn giản, chỉ cần nhường lại đỉnh núi cho hai người họ là được.”
Một tu sĩ trong đó nhíu mày, “Chẳng lẽ mọi người không thể cùng nhau tu luyện sao? Đỉnh núi cũng khá rộng, để Lý Thanh Hải và Lục Bắc Tuyết cùng lên đây là được rồi.”
Vương Đại Phú lắc đầu, “Vị đạo hữu này, vừa nhìn là biết ngươi chưa từng trải qua tình yêu thế tục. Một mối tình muốn nảy nở, cần phải cho hai người không gian riêng tư.”
Triệu Phi Hổ gật đầu nói, “Ta không có dị nghị, tài tử xứng giai nhân, cũng xem như một giai thoại.”
Tôn Bình tán đồng, “May mắn được chứng kiến một đoạn lương duyên, cũng không tệ.”
Trong số các tu sĩ này, còn có bốn người hôm qua được Lý Thanh Hải cứu mạng.
Bốn người họ còn ủng hộ hơn cả Triệu Phi Hổ và Tôn Bình, lớn tiếng hô hào.
“Hôm qua Lý đạo hữu cứu ta một mạng, hắn có bất kỳ yêu cầu nào, ta đều vô điều kiện ủng hộ hắn!”
“Không sai! Ta cũng vô điều kiện ủng hộ Lý đạo hữu, mong chư vị đạo hữu nể mặt ta một chút.”
“Nói thật, Lục Bắc Tuyết, trong lòng ta quả thực có lòng ái mộ nàng. Nhưng nếu Lục Bắc Tuyết có thể ở bên Lý đạo hữu, ta xin chân thành chúc phúc cho họ.”
Thấy nhiều người ủng hộ Lý Thanh Hải như vậy.
Dù có vài tu sĩ không muốn, cũng không tiện nói gì thêm.
Thế là, các tu sĩ trên đỉnh núi lần lượt xuống núi.
Các tu sĩ dưới chân núi thấy những vị đại lão này sao đều xuống núi cả, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu.
Vương Đại Phú thì mang vẻ vui mừng như đã đại công cáo thành, quay lại bên cạnh Lý Thanh Hải.
Lý Thanh Hải có chút nghi hoặc, “Vương sư huynh, có chuyện vui gì sao?”
Vương Đại Phú cười hì hì, “Không phải chuyện vui của ta, mà là chuyện vui của Lý sư đệ ngươi đó.”
Lý Thanh Hải có chút mơ hồ, “Lời này có ý gì?”
Vương Đại Phú kéo Lý Thanh Hải từ dưới đất dậy, “Lý sư đệ theo ta, ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Lý Thanh Hải ngẩn ra, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Vương Đại Phú mỉm cười với Lý Thanh Hải, nhưng nhất quyết không nói.
Lý Thanh Hải đành bất đắc dĩ đi theo.
Thực ra Lý Thanh Hải vốn định nghỉ ngơi thêm một lát rồi về nhà ngủ ngay.
Dù sao thì Diệp Phong mà hắn ngày đêm mong ngóng cũng sẽ không đến.
Nhưng Vương Đại Phú lại có vẻ thần bí, khiến hắn vô cùng tò mò.
Dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi, nên cứ đi theo xem sao.
Đến chân núi Thần Tu Sơn.
Triệu Phi Hổ và những người khác liền chào hỏi Lý Thanh Hải.
“Lý đạo hữu, biệt lai vô dạng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Chào Lý đạo hữu, Lý đạo hữu vẫn phong độ như xưa.”
Lý Thanh Hải cũng cười chắp tay đáp lễ, “Chư vị đạo hữu khách sáo rồi.”
Thế nhưng, các đệ tử khác xung quanh lại càng nhiệt tình hơn.
“Lý đạo hữu, hôm nay ta đặc biệt đến Thần Tu Sơn chính là muốn tận mắt gặp ngài một lần, ngài quả như lời đồn, một thân chính khí!”
“Lý đạo hữu, ta vốn cũng không thường đến Thần Tu Sơn này tu hành, nhưng nghe được sự tích của ngài, trong lòng vô cùng khâm phục, nên đặc biệt đến gặp ngài một lần.”
“Lý đạo hữu, ngài thật là tấm gương của thế hệ chúng ta! Đã là tiên nhân, thì phải như ngài, có tiên phong đạo cốt, phẩm đức cao thượng của một tiên nhân!”
…
Ách…
Lý Thanh Hải sững sờ.
Phẩm đức của ta cao thượng đến vậy sao?
Sao chính ta lại không biết nhỉ?
Còn nữa, mấy lời đồn này rốt cuộc là do ai truyền ra vậy.
Thế này thì sau này hắn còn làm sao mà tìm chết được nữa.
Những người hâm mộ này cuồng nhiệt quá, chịu không nổi rồi.
Lý Thanh Hải đang định rời đi.
Vương Đại Phú liền điều khiển một thanh phi kiếm đáp xuống đất.
“Lý sư đệ, mau lên đây. Ta đưa ngươi lên đỉnh núi!”
“Được.”
Lý Thanh Hải vì muốn tránh những người hâm mộ cuồng nhiệt này nên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bước lên phi kiếm.
Ngay sau đó, phi kiếm dưới sự điều khiển của Vương Đại Phú, đã đưa Lý Thanh Hải lên đỉnh núi thành công.
Lý Thanh Hải từ trên phi kiếm nhảy xuống, liếc nhìn xuống chân núi.
Ngọn núi cao hàng trăm trượng, tiếng reo hò nhiệt tình của những người hâm mộ đã nghe không còn rõ nữa.
Thế giới cuối cùng cũng đã yên tĩnh.
Sau đó, Lý Thanh Hải lại đảo mắt nhìn xung quanh.
Xung quanh có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ, khá nhẵn nhụi, bình thường chắc hẳn có không ít tu sĩ ngồi đả tọa ở đây.
Hơn nữa linh khí trên này quả thực vô cùng dồi dào, khiến tốc độ vận hành công pháp của hắn cũng nhanh hơn không ít.
Nếu là người khác, e rằng đã không thể chờ đợi mà ngồi xuống đả tọa tu luyện.
Lý Thanh Hải quả thực cũng tìm một tảng đá ngồi xuống, cũng quả thực đang đả tọa, nhưng lại là để kìm hãm tốc độ vận chuyển công pháp.
Nếu hắn không kìm hãm, cứ theo tốc độ hấp thu linh khí này, hắn tu luyện một buổi sáng, e rằng sẽ đột phá đến Luyện Khí tầng ba.
Đối với hắn mà nói, đó tuyệt đối là một tin dữ.
Cứ như vậy, Lý Thanh Hải ở trên đỉnh núi tu luyện ngược, còn Vương Đại Phú thì ở dưới chân núi chờ Lục Bắc Tuyết.
Một lát sau, mọi người cuối cùng cũng thấy Lục Bắc Tuyết đang đi về phía này.
Nhưng Lục Bắc Tuyết đi hơi chậm, Vương Đại Phú và những người khác thực sự có chút sốt ruột.
Bèn chủ động tiến lên đón.
Hai bên nhanh chóng gặp nhau.
Lục Bắc Tuyết tưởng rằng Vương Đại Phú và những người khác đến để cản trở nàng tu luyện, trong lòng có chút bất bình.
Vốn dĩ nàng nhận được tin, biết hôm nay Diệp Phong sẽ không đến Thần Tu Sơn, nàng mới đến tu luyện.
Nhưng không ngờ, lại còn có tay sai của Diệp Phong.
Cùng lắm thì không tu luyện nữa.
Lục Bắc Tuyết quay người định rời đi.
Vương Đại Phú gọi nàng lại, “Lục đạo hữu, Thanh Hải đạo hữu đang đợi ngài trên đỉnh núi đấy.”
Lý Thanh Hải?!
Lục Bắc Tuyết lập tức dừng bước.
Vương Đại Phú để phi kiếm đáp xuống chân Lục Bắc Tuyết.
“Lục đạo hữu, ta đưa ngài lên.”
Lục Bắc Tuyết có chút do dự, thầm nghĩ, Lý Thanh Hải thật sự ở trên đỉnh núi sao? Có khi nào là Diệp Phàm hay ai khác không?
Vương Đại Phú khẽ thở dài, “Lục đạo hữu, ngài có điều không biết. Hôm nay Thanh Hải đạo hữu đã đến Thần Tu Sơn từ sớm, ngồi dưới gốc cây mà không tu luyện, ta thấy hắn dường như đang đợi ai đó. Bèn lân la dò hỏi, ta mới biết, người hắn đợi chính là Lục đạo hữu ngài đó. Dáng vẻ ấy, rõ ràng là si tình với ngài!!”
Dù là một Lục Bắc Tuyết luôn cao ngạo lạnh lùng, lúc này cũng cảm thấy vô cùng e thẹn.
Lục Bắc Tuyết không còn do dự, khẽ nhấc bước, đạp lên phi kiếm.
Vương Đại Phú hai tay bắt quyết, hô: “Khởi!”
Phi kiếm vút lên trời cao.
Lục Bắc Tuyết tựa như tiên nữ bay lên.
Rất nhanh, phi kiếm đã đáp xuống đỉnh núi.
Lục Bắc Tuyết vừa nhìn đã thấy Lý Thanh Hải đang ngồi đả tọa tu luyện.
Thật sự là Lý Thanh Hải.
Hắn… thật sự đang đợi ta!
Lòng Lục Bắc Tuyết rung động.
Nàng nhẹ nhàng cất bước, đến bên cạnh Lý Thanh Hải.
Lý Thanh Hải cảm nhận được có người đến gần, cũng mở mắt ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau