Xích tử chi tâm gì đó, Liễu Đạo Viễn không mấy bận tâm.
Hắn càng coi trọng tư chất tu hành hơn.
“Thiếu niên này tư chất ra sao?” Liễu Đạo Viễn hỏi.
Kiếm Cửu không nói gì, làm một thế tay mời.
Ý bảo Liễu Đạo Viễn có thể tự mình dò xét một phen.
Liễu Đạo Viễn đặt bàn tay lên phía trên ngực Lý Thanh Hải, từng sợi linh khí nhẹ nhàng buông xuống.
Một hơi, hai hơi, ba hơi…
Lông mày Liễu Đạo Viễn càng nhíu càng chặt.
“Ngũ hệ tạp linh căn.” Liễu Đạo Viễn thu tay về, khẽ lắc đầu.
“Kiếm Cửu sư đệ, dù thiếu niên này phẩm hạnh có tốt đến mấy cũng khó thành đại tài. Dù ngươi có dốc hết tài nguyên cho hắn, cả đời cũng chỉ miễn cưỡng Trúc Cơ.”
“Ta mời chưởng môn sư huynh đến, là muốn mời huynh truyền thụ bí pháp cho hắn.”
“Bí pháp?” Liễu Đạo Viễn ngẩn người, ngay sau đó nghĩ đến điều gì đó, lập tức từ chối.
“Không thể nào, bí pháp đó là truyền thừa vô thượng do tổ sư từ thượng giới mang về, sao có thể dễ dàng truyền cho một tiểu tử lai lịch không rõ.”
“Chưởng môn sư huynh, bí pháp đó tuy quý hiếm, nhưng bản thân nó vốn chỉ hợp cho ngũ hành linh căn tu hành, trong tông môn đến nay không ai có thể luyện thành, chẳng lẽ cứ để nó phủ bụi trong mật thất mãi sao, chi bằng để hắn thử một phen. Về phần lai lịch của thiếu niên này, sư huynh cứ yên tâm, Kiếm Cửu ta nhìn người không sai đâu.”
Khụ khụ khụ…
Kiếm Cửu nói trong vội vã, động đến thương thế trong người, ho khan dữ dội, khóe miệng rỉ ra một vệt máu.
Liễu Đạo Viễn nhất thời có chút mềm lòng, đành thở dài.
“Kiếm Cửu sư đệ, ta đương nhiên tin ngươi. Nhưng chuyện truyền thừa bí pháp vô cùng trọng đại, cũng không phải một mình ta có thể quyết định. Hay là để ta quan sát thiếu niên này một thời gian trước đã?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Kiếm Cửu khẽ mỉm cười, y đối với Lý Thanh Hải tràn đầy tin tưởng.
“Thương thế của ngươi thế nào rồi?” Liễu Đạo Viễn chuyển chủ đề, quan tâm hỏi.
“Đấu pháp với Âm Lão Ma, căn cơ có chút tổn hại, cần bế quan một thời gian. Thiếu niên này, đành nhờ cậy sư huynh.”
Liễu Đạo Viễn khẽ trầm ngâm, “Hắn dù sao cũng chỉ có tư chất tạp linh căn, nếu ta đặc biệt chiếu cố, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, đối với tiểu tử này không phải chuyện tốt. Theo quy củ của tông môn, hắn nên được xếp vào ngoại môn làm tạp dịch.”
“Có công mài sắt có ngày nên kim. Chuyện này không thành vấn đề, ta tin hắn có thể vượt qua.”
“Ừm, vậy cứ quyết định thế đi.”
…
Hàn huyên vài câu, Liễu Đạo Viễn liền rời đi.
Trở về ngọn núi của mình, hắn ngồi trên ghế khẽ nhíu mày, dường như đang suy tư chuyện gì đó.
Lúc này, một bé gái khoảng năm sáu tuổi chạy tới.
Cô bé buộc hai bím tóc nhỏ, chạy nhảy trông như hai chiếc trống bỏi lúc lắc, vô cùng hoạt bát đáng yêu.
“Phụ thân, sao người lại lén đi một mình mà không dẫn theo nữ nhi. Ở trên núi một mình buồn chết đi được, khi nào nữ nhi mới được xuống núi rèn luyện đây.”
Liễu Đạo Viễn nhìn cô bé trước mặt, vừa cưng chiều lại vừa bất lực.
Ngày nào cũng đòi xuống núi rèn luyện, thật khiến hắn đau đầu.
Với vẻ ngây thơ trong sáng này của nàng, lỡ bị người ta bán đi, e là còn giúp người ta đếm tiền.
Phải tìm cho nàng việc gì đó để làm mới được.
Mắt Liễu Đạo Viễn chợt sáng lên.
Vừa rồi Kiếm Cửu giao phó thiếu niên kia cho hắn, hắn đường đường là chưởng môn một tông, một tu sĩ Hóa Thần cảnh, tất nhiên không thể tự mình đi trông chừng một đệ tử ngoại môn.
Đang định tìm một đệ tử thích hợp để âm thầm theo dõi, quan sát phẩm hạnh của thiếu niên kia.
Bây giờ vừa hay có thể để nữ nhi của mình đi.
“Phụ thân, người đang nghĩ gì thế? Nữ nhi đang nói chuyện với người mà.” Cô bé bĩu môi, bất mãn nói.
“Yêu Yêu, phụ thân có một chuyện rất thú vị muốn giao cho ngươi làm.” Liễu Đạo Viễn cười nói.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Đi theo dõi một ca ca, xem hắn đang làm gì, rồi về báo lại cho phụ thân là được.”
Liễu Yêu Yêu chớp chớp mắt, nghĩ thôi đã thấy thú vị, liền gật đầu lia lịa, “Tốt quá, tốt quá, ca ca nào ạ, hắn ở đâu?”
“Đợi ta hỏi Kiếm Cửu thúc thúc của ngươi đã.”
Liễu Đạo Viễn lấy ra mộc bài truyền âm, “Kiếm Cửu sư đệ, thiếu niên kia, ngươi sắp xếp ở đâu rồi?”
Không lâu sau, trong mộc bài truyền đến giọng của Kiếm Cửu.
“Ngoại môn, Thanh Trúc Cư.”
Liễu Đạo Viễn khẽ mỉm cười, Kiếm Cửu này quả thực rất xem trọng thiếu niên kia.
Tuy Thanh Trúc Cư đúng là nằm ở khu vực ngoại vi.
Nhưng cũng gần khu vực nội vi.
Linh khí ở đây vô cùng dồi dào, là một trong những nơi tu luyện tốt nhất ở khu ngoại vi.
Liễu Đạo Viễn quay sang nhìn Liễu Yêu Yêu.
“Nghe thấy chưa, ở Thanh Trúc Cư, lúc nào có thời gian thì tự mình đến xem, nhớ đừng để lộ thân phận, nhớ…”
“Vâng ạ, nữ nhi biết rồi.”
Liễu Yêu Yêu quay đầu chạy đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Liễu Đạo Viễn bất lực lắc đầu, hắn còn chưa nói hết lời.
Nhưng thực ra cũng không cần dặn dò nhiều, dù sao trong tông môn cũng không ai dám làm hại Liễu Yêu Yêu.
Lúc này.
Bên trong Thanh Trúc Cư.
Lý Thanh Hải đang yên lặng nằm trên một chiếc giường gỗ.
Sau đó, mắt hắn khẽ động đậy rồi từ từ mở ra.
“Đây là đâu?”
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, Lý Thanh Hải lẩm bẩm.
Lý Thanh Hải bỗng nghĩ đến điều gì đó, mắt trợn trừng.
“Khoan đã, ta chưa chết?!”
Lý Thanh Hải bật dậy, vỗ vỗ chân tay, sờ soạng khắp người.
Tay chân vẫn còn nguyên.
Cơ thể khỏe mạnh.
Lý Thanh Hải ngây người.
Hắn ngơ ngác lẩm bẩm một mình.
“Sao ta có thể chưa chết được chứ?”
“Chuyện này thật vô lý.”
“Âm Lão Ma kia, trình độ kém đến vậy sao?”
Hửm?
Sổ Tạo Hóa dường như vẫn còn dòng chữ chưa đọc.
Lý Thanh Hải cảm ứng một phen.
Chỉ thấy trên trang thứ tư xuất hiện mấy hàng chữ.
【Ngươi đã sống sót sau một trận đại chiến, vận khí của ngươi cực tốt.】
【Luân hồi tạo hóa của ngươi đã thay đổi.】
【Lần luân hồi tái sinh tiếp theo, ngươi sẽ nhận được tạo hóa, trở thành khí vận chi tử!】
Trời đất ơi?
Khí vận chi tử?
Đây chẳng phải là hào quang nhân vật chính sao?
Chết.
Ta phải đi chết ngay lập tức.
Trái tim Lý Thanh Hải kích động, đôi tay run rẩy.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm một vật có thể tự kết liễu đời mình.
Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bởi vì hắn chợt nhớ ra, tự sát sẽ khiến linh hồn tan biến.
Kia là gì?
Lý Thanh Hải thấy trên chiếc bàn gỗ nhỏ cách đó không xa có đặt vài món đồ.
Hắn nhảy xuống giường, đi tới bên bàn gỗ, xem xét từng thứ một.
Một quyển bí tịch, 《Ngưng Khí Quyết》.
Một viên linh thạch, hạ phẩm linh thạch.
Một bình đan dược, Tích Cốc Đan.
Một tấm mộc bài thân phận, một mặt khắc chữ Thanh Vân Tông, mặt còn lại khắc chữ đệ tử ngoại môn.
Cùng một bộ y phục của đệ tử ngoại môn.
Lý Thanh Hải đã đọc không ít tiểu thuyết tu tiên.
Nhìn thấy những thứ này, hắn lập tức đoán ra được.
Hắn không những không chết mà còn được tu sĩ đưa về tông môn.
Đệ tử ngoại môn?
Nói cách khác, tư chất của hắn rất kém.
Nhưng đây không phải là vấn đề.
Đợi hắn chết đi, kiếp sau sẽ có khí vận chi tử phù trợ.
Vừa bắt đầu đã thắng ở vạch xuất phát, các tu sĩ khác lấy gì để so với hắn?
Đã ở trong tông môn thì muốn chết quả là quá dễ dàng.
Đợi ta ra ngoài tùy tiện khiêu khích một nhân vật lớn nào đó, để người ta một chưởng đánh chết là được.
Lý Thanh Hải cười hắc hắc.
Vừa định ra ngoài.
Bỗng nhiên Sổ Tạo Hóa lại có phản ứng.