Chương 34: [Dịch] Ta Điên Cuồng Tìm Đường Chết, Còn Bị Nâng Vì Tu Tiên Điển Hình

Lại một tháng trôi qua, Bích Cốc Đan dùng hết thì phải làm sao?

Phiên bản dịch 7145 chữ

Lý Thanh Hải bây giờ đã đoán được, bên ngoài có người đang đợi hắn ra khỏi cửa.

Hắn dĩ nhiên sẽ không bước ra khỏi Thanh Trúc Cư nửa bước.

Bèn an tâm tu luyện Bạt Kiếm Thuật trong phòng.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Đêm đến.

Diệp Khai Sơn và Diệp Trọng Sơn vẫn không rời nửa bước, canh giữ trên một cây đại thụ.

Không ngoài dự liệu, bọn họ lại nhận được truyền âm của Diệp Phong.

Diệp Khai Sơn lấy mộc bài truyền âm ra.

“Diệp Khai Sơn, ngươi đừng nói với ta là vẫn chưa giải quyết xong Lý Thanh Hải.”

“Vâng, Diệp sư huynh, bọn ta cũng hết cách rồi, Lý Thanh Hải hắn cứ nhất quyết không chịu ra ngoài.”

“Hết cách, hết cách. Ngoài hết cách ra, các ngươi còn nói được gì khác không? Các ngươi không thể động não một chút sao? Hả?!”

“Diệp sư huynh, bọn ta đã thử rồi, nhưng Lý Thanh Hải vẫn không chịu ra ngoài.”

“Phế vật! Một lũ phế vật!”

Tiếng gầm thét của Diệp Phong đặc biệt vang dội và chói tai.

May mà Diệp Khai Sơn đã sớm chuẩn bị, dùng linh khí bao bọc mộc bài truyền âm lại.

Âm thanh cũng không đến mức truyền đi khắp màn đêm.

Thấy mộc bài truyền âm không còn động tĩnh.

Diệp Trọng Sơn ở bên cạnh vô cùng bất bình mắng một câu.

“Nói bọn ta là phế vật? Chẳng lẽ chính gã không phải sao? Có gan thì tự mình đến đây đi.”

Diệp Khai Sơn thu lại mộc bài truyền âm: “Thôi được rồi, dù sao chúng ta cứ làm việc của mình là được. Vấn đề khó giải quyết là Lý Thanh Hải không chịu ra ngoài này, cứ để Diệp Phong tự mình đau đầu đi.”

Diệp Phong xưa nay cũng không phải là người thích động não.

Gặp chuyện đau đầu, dĩ nhiên là tìm đến đường huynh Diệp Phàm.

Rất nhanh, Diệp Phong từ trên không trung hạ xuống, vững vàng đáp xuống trước cửa động phủ của Diệp Phàm.

“Đường huynh.” Diệp Phong gọi một tiếng.

Ầm ầm ầm...

Cửa đá động phủ từ từ mở ra.

Diệp Phong nhanh nhẹn bước vào động phủ.

Đến bên cạnh Diệp Phàm, nhìn hắn, gã lại có chút ngượng ngùng không dám mở lời.

Dù sao Lý Thanh Hải cũng chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí.

Ngay cả tên yếu ớt này mà gã cũng không giải quyết được, thật sự có chút mất mặt.

Diệp Phàm ánh mắt sắc bén, liếc một cái đã nhìn ra vấn đề.

“Sao thế? Giải quyết tên Lý Thanh Hải đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”

“Cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ là tên Lý Thanh Hải đó cứ ru rú trong Thanh Trúc Cư làm rùa rụt cổ, mãi không chịu ra ngoài, căn bản không thể giết được hắn. Đường huynh, hay là huynh qua đó phá vỡ trận pháp của Thanh Trúc Cư đi.” Diệp Phong oán giận một câu.

“Chỉ có chuyện nhỏ này thôi sao? Chỉ cần kiên nhẫn một chút là được rồi.”

“Đường huynh, đây đâu phải chuyện nhỏ, nếu Lý Thanh Hải không ra khỏi cửa, vậy chẳng phải là không thể giết được hắn rồi sao.”

Diệp Phàm nhìn Diệp Phong, trong mắt lại lóe lên một tia thất vọng.

“Ngươi có biết không, ba ngày nữa là hết tháng này rồi.”

“Hừ, lại để cho Lý Thanh Hải sống thêm một tháng.”

Diệp Phàm trong lòng nổi giận, thật hận không thể đá cho tên đường đệ ngu ngốc này một cước.

Hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc.

“Sang tháng mới, Bích Cốc Đan của Lý Thanh Hải cũng sẽ dùng hết.”

Diệp Phong trợn mắt: “A? Đúng vậy. Ha ha ha, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Đến lúc đó, hắn tất nhiên sẽ phải ra ngoài lĩnh Bích Cốc Đan, khoảnh khắc đó chính là ngày chết của hắn.”

Diệp Phàm vẫn thất vọng, lắc đầu.

“Diệp Phong.”

“Hửm? Đường huynh, có chuyện gì vậy?”

“Bất luận gặp phải chuyện gì, cũng phải tự mình thử giải quyết trước, đừng hễ gặp khó khăn là lại tìm ta. Nếu không, ngươi sẽ mãi mãi không thể trưởng thành được.”

“Chẳng phải là có đường huynh ở đây rồi sao, chỉ cần nghe theo sắp xếp của huynh là đủ rồi.”

“Ta lại không phải lúc nào cũng ở trong tông môn, ngày mai ta phải rời đi một chuyến.”

“A? Đường huynh định đi đâu?”

“Đi đâu thì tạm thời chưa chắc chắn. Dù sao cũng là ra ngoài rèn luyện một phen, nâng cao kinh nghiệm đấu pháp của bản thân.”

“Vậy sao...”

“Sau khi ta đi, ngươi có thể tu luyện trong động phủ của ta. Hy vọng khi ta trở về, có thể thấy ngươi đột phá Kết Đan.”

“Đường huynh, huynh cứ yên tâm. Đợi ta giải quyết xong tên Lý Thanh Hải đó, trừ bỏ được tâm kết, sẽ bắt đầu chuyên tâm tu luyện.”

Diệp Phàm nhìn Diệp Phong, trong lòng luôn cảm thấy không yên tâm.

Vốn còn định dặn dò thêm vài câu.

Nhưng nghĩ đến Lý Thanh Hải chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí, căn bản không gây nên được sóng gió gì, thật sự không đáng lãng phí nước bọt.

Nếu Lý Thanh Hải có thể vùng vẫy một hai cái thì càng tốt.

Có thể dùng làm đá mài dao cho Diệp Phong.

Khiến cho Diệp Phong trưởng thành hơn một chút.

Nghĩ đến đây, Diệp Phàm liền yên tâm, không nói thêm gì nữa.

Chỉ khẽ phất tay.

Diệp Phong hiểu ý, rời khỏi động phủ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Phàm bay vút lên không, rời khỏi Thanh Vân Tông.

Là một chân truyền đệ tử, Diệp Phàm dĩ nhiên luôn được người khác chú ý.

Không lâu sau khi hắn rời đi, tin tức Diệp Phàm rời tông cũng đã lan truyền ra ngoài.

Diệp Phong như ý nguyện chuyển vào động phủ của Diệp Phàm.

Vui vẻ ngồi khoanh chân.

Cảm nhận linh khí nồng đậm xung quanh.

Trên mặt tức khắc lộ ra vẻ say sưa.

Điều duy nhất không trọn vẹn chính là, Lý Thanh Hải vẫn chưa chết.

Điều này khiến Diệp Phong trong lòng rất khó chịu.

“Hừ! Lý Thanh Hải!”

“Ta xem ngươi trốn được bao lâu!”

“Ta chờ tin chết của ngươi!”

...

Diệp Phong cứ chờ như vậy, ba ngày đã trôi qua.

Sáng sớm.

Thanh Trúc Cư.

Lý Thanh Hải từ trên giường ngồi dậy.

Sau khi rửa mặt qua loa.

Từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ.

Mở nắp bình, dốc vào lòng bàn tay.

Lại không đổ ra được một viên đan dược nào.

Hửm?

Bích Cốc Đan ăn hết rồi sao.

Cũng phải, lại sang tháng mới rồi.

Phải đến Ngoại môn chấp sự đường lĩnh một bình khác thôi.

Một bình Bích Cốc Đan có năm viên, một viên thường có thể cầm cự được năm sáu ngày.

Theo lý mà nói, Thanh Vân Tông là một đại tông, hiệu quả của Bích Cốc Đan không nên kém như vậy.

Chỉ là vì, Bích Cốc Đan mà ngoại môn đệ tử dùng, là đan dược do những luyện đan học đồ luyện chế.

Đan dược của những tiểu học đồ này, không ăn phải đan độc đã là may mắn lắm rồi, đâu còn dám mong cầu hiệu quả bích cốc kéo dài hơn nữa.

Lý Thanh Hải nhìn cái bình trong tay, nhất thời có chút khó xử.

Cũng không biết bên ngoài bây giờ tình hình thế nào, hắn cũng không dám ra ngoài.

Tuy nói Ngoại môn chấp sự đường cách Thanh Trúc Cư cũng không xa.

Nhưng nếu có người giữa đường ra tay ác độc, hắn vẫn không chạy thoát được.

Nếu lúc này có người mang tới thì hay biết mấy.

Đúng rồi.

Sao lại quên mất Vương Đại Phú.

Cứ để Vương Đại Phú làm người chạy việc, mang một bình Bích Cốc Đan qua là được.

Bỗng nhiên Lý Thanh Hải lại nhớ ra một chuyện.

Đúng rồi.

Nói mới nhớ, Vương Đại Phú này hình như cũng chưa mang linh thảo qua cho hắn...

Chẳng lẽ gã đã cuỗm tám nghìn linh thạch của hắn rồi bỏ trốn?

Lý Thanh Hải bất lực lấy ra một mộc bài truyền âm.

Đây là trước kia ở Thần Tu Sơn, Vương Đại Phú đã nhét cho hắn, nói là có chuyện gì có thể trực tiếp gọi gã đến.

“Sư đệ, nếu có thời gian, phiền ngươi mang một bình Bích Cốc Đan qua đây.”

Đợi một lát.

Cuối cùng cũng có hồi âm.

“Được, sư huynh, huynh đợi một lát, ta lập tức qua ngay.”

Lý Thanh Hải gật đầu.

Xem ra Vương Đại Phú không cuỗm tiền bỏ trốn, vẫn có thể tin tưởng được.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Điên Cuồng Tìm Đường Chết, Còn Bị Nâng Vì Tu Tiên Điển Hình của Thâm Hải Lãng Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    8d ago

  • Lượt đọc

    147

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!