Từ chối ư?
Hạo Nhiên lão tổ lại chẳng hề tức giận, chỉ là thích thú nhìn Tiêu Hồng Trang thêm một cái.
Quả là một thiếu nữ có cá tính!
Song Hạo Nhiên lão tổ tin Ngô Liên Thiên sẽ thu xếp ổn thỏa, bèn lẳng lặng chờ đợi.
Ngô Liên Thiên lập tức khuyên nhủ.
“Tiêu Hồng Trang, có lẽ vừa rồi ngươi chưa nghe rõ, không phải bảo ngươi đích thân đi dụ dỗ Lý Thanh Hải. Chỉ là mượn tấm thân này của ngươi, chiếu vào huyễn cảnh mà thôi.”
“Ta biết. Nếu ngươi nói không phải huyễn cảnh, ta đã sớm phủi tay rời đi rồi.” Tiêu Hồng Trang đáp.
Ngô Liên Thiên bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi có yêu cầu gì, cứ nói ra xem?”
“Mọi chuyện xảy ra trong huyễn cảnh, ta muốn quan sát toàn bộ quá trình. Nếu Lý Thanh Hải kia nổi lòng tà niệm với ta, phải lập tức chấm dứt huyễn cảnh. Đúng rồi, nghe nói Chu Khuê tham gia khảo nghiệm lần này, đã nhận được mười vạn điểm cống hiến, sự đối đãi của ta và gã phải như nhau.”
Chu Khuê đứng bên cạnh xem kịch, hai mắt trợn trừng.
Gã vừa rồi liều sống liều chết, đích thân ra diễn kịch, mới lấy được mười vạn điểm cống hiến này.
Ngươi chỉ dùng một tấm thân tham gia huyễn cảnh, chẳng làm gì cũng muốn lấy mười vạn ư?
Chu Khuê giờ hối hận không kịp, sớm biết đã không khoe khoang với hai huynh muội này rồi.
Tình huống này, Ngô Liên Thiên cũng không tiện trực tiếp đồng ý, bèn nhìn về phía Hạo Nhiên lão tổ.
Hạo Nhiên lão tổ giờ chỉ muốn xem kịch, điểm cống hiến gì đó đều là hư ảo.
Bèn phất tay nói thẳng.
“Được, cứ vậy đi.”
“Đa tạ lão tổ.” Tiêu Hồng Trang khẽ chắp tay, đi sang một bên.
Tiêu Dật Phong thấy muội muội mình bỗng chốc được mười vạn điểm cống hiến, tự nhiên ghen tỵ, mặt dày nói với Hạo Nhiên lão tổ.
“Lão tổ, vậy còn ta thì sao? Người xem, ta có thể làm gì cho người?”
Hạo Nhiên lão tổ nghĩ ngợi, “Lý Thanh Hải hẳn là không thích nam nhân chăng? Ngươi cứ đứng một bên chờ đã!”
“…Vâng.”
Tiêu Dật Phong lẳng lặng đứng cạnh Chu Khuê.
Hạo Nhiên lão tổ thì vỗ nhẹ túi trữ vật, một bộ trận kỳ từ trong đó bay ra, hướng về phía Cửu Phong mà bay đi.
Tiêu Dật Phong bèn nhân lúc này, lén lút truyền âm cho Chu Khuê.
“Ngươi tên này, thật không đủ trượng nghĩa, có chuyện tốt thế này mà không báo cho ta sớm một tiếng.”
“Chuyện này ta có cách nào đâu, lão tổ cần là loại nam nhân có khí phách như ta, chứ đâu cần loại tiểu bạch kiểm như ngươi.”
“Hừ, ngươi chính là ghen tỵ ta trông đẹp hơn ngươi.”
“Đúng vậy, ngươi trông đẹp, nhưng ngươi không có mười vạn điểm cống hiến.”
Tiêu Dật Phong tức giận nói: “Đợi đấy, vạn nhất Lý Thanh Hải kia thích nam nhân thì sao?”
Chu Khuê khẽ suy tư, nhớ lại lúc ở Cửu Phong, Lý Thanh Hải đối với Chu Linh Linh dường như chẳng có chút dáng vẻ thương hương tiếc ngọc nào.
Luôn tiện tay ném Chu Linh Linh ra ngoài.
Thế là gã gật đầu: “Có lẽ có khả năng này.”
“Thật sao?” Tiêu Dật Phong mắt sáng rỡ.
“Lát nữa xem Lý Thanh Hải đối với muội muội ngươi thái độ thế nào thì sẽ biết.”
Tiêu Dật Phong lập tức có chút mong chờ.
Với đệ tử chân truyền như bọn họ, thật ra mười vạn điểm cống hiến không phải là con số trên trời.
Nhưng muốn kiếm được mười vạn điểm cống hiến, cũng cần trải qua không ít phiền phức, hao tốn nhiều thời gian.
Loại chuyện chỉ cần tùy tiện diễn một chút là có thể lấy được mười vạn điểm cống hiến này, kẻ ngốc mới không muốn.
Một bộ trận kỳ dưới sự khống chế của Hạo Nhiên lão tổ, rất nhanh đã bay đến trên không Cửu Phong.
Ngay sau đó, trận kỳ tản ra giữa không trung, từng cây một, từ trên trời rơi xuống, cắm xung quanh nhà gỗ của Lý Thanh Hải.
Lục Bắc Tuyết ở không xa thấy cảnh này, tò mò hỏi.
“Bà bà, đây lại là làm gì vậy?”
“Xem ra, dường như đang bố trí huyễn trận.”
Lục Bắc Tuyết khẽ nhíu mày: “Bọn họ còn muốn tiếp tục khảo nghiệm Lý Thanh Hải sao?”
“Chắc là vậy.”
“Ta có thể xem trong huyễn cảnh đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đợi huyễn trận bố trí xong, ta sẽ đưa thần thức của ngươi vào trong đó.”
Hạo Nhiên lão tổ bố trí cực nhanh, mấy chục cây lệnh kỳ, chốc lát đã bố trí xong.
Trận pháp liền lặng lẽ khởi động.
Ngay sau đó Hạo Nhiên lão tổ lại cẩn thận nhìn Tiêu Hồng Trang bên cạnh một cái, rồi tâm niệm khẽ động, trong huyễn cảnh, tạo ra hình dáng của Tiêu Hồng Trang.
Đồng thời nói với ả.
“Ta đã liên kết một luồng khí tức của ngươi với ảo ảnh bên trong. Nếu ngươi có thể thành công dụ dỗ Lý Thanh Hải, ta sẽ tặng thêm cho ngươi một kiện thượng phẩm linh bảo!”
“Tốt! Đa tạ lão tổ!” Tiêu Hồng Trang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Đối với dung mạo và thân hình của mình, Tiêu Hồng Trang vô cùng tự tin.
Một thiếu niên huyết khí phương cương, không lý nào lại không quỳ gối dưới mị lực của ả.
Mọi thứ trong huyễn cảnh, Hạo Nhiên lão tổ có thể tùy ý sắp đặt theo ý muốn của mình.
Nhưng ông chỉ muốn yên lặng xem kịch, nên liền giao nhiệm vụ này cho Tiêu Hồng Trang làm.
Trong huyễn cảnh.
Tiêu Hồng Trang tràn đầy tự tin, lập tức đi đến trước nhà gỗ.
Vừa định đưa tay gõ cửa, lại lập tức dừng lại.
Đến thăm mà không chút thương tổn thế này, hiệu quả chắc chắn không tốt.
Vì mười vạn điểm cống hiến, cùng thượng phẩm linh bảo, liều thôi!
Thế là, Tiêu Hồng Trang lập tức tự mình tỉ mỉ bày vẽ một phen.
Vò cho tóc tai rối bời.
Làm cho y phục xộc xệch.
Y phục trên hai chân rách toạc, lấp ló lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Tương tự trên người cũng tạo ra vài vết thương, làn da trắng như tuyết ẩn hiện.
Hạo Nhiên lão tổ khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, có chút ra dáng.
Tuy nói so với những sách tranh minh họa phong tình mà ông từng xem, vẫn còn khá bảo thủ, nhưng để đối phó Lý Thanh Hải, hẳn là đủ dùng rồi.
Liễu Đạo Viễn cùng mấy vị đại lão khác cũng từng trải qua sóng to gió lớn, cũng cảm thấy hơi bảo thủ, nhưng cũng cho rằng Lý Thanh Hải hẳn là không thể chống cự nổi.
Dù sao, mỹ nữ tự dâng đến cửa, không ai có thể từ chối.
Tiêu Dật Phong thì suýt nữa phun ra một ngụm lão huyết, hắn còn chưa từng thấy muội muội mình như thế này.
Vì linh bảo, cũng đủ liều mạng.
Tuy rằng chỉ là huyễn cảnh, cũng quá hời cho tên tiểu tử thối Lý Thanh Hải kia rồi.
Lục Bắc Tuyết thấy cảnh này, lập tức nắm chặt nắm đấm, vừa tức vừa vội, hung hăng mắng một tiếng.
“Hồ ly tinh!”
Bà bà trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Trong lòng thầm khen, khảo nghiệm hay!
Vừa hay để Lục Bắc Tuyết thấy được một mặt háo sắc của Lý Thanh Hải, cũng tốt để nàng dứt bỏ ý niệm thích hắn.
Lúc này, Tiêu Hồng Trang mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa.
Ả lại hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái.
Lúc này mới đưa tay, hơi có chút gấp gáp gõ gõ cửa.
“Có… người không?” Tiêu Hồng Trang hơi yếu ớt nói.
“Ai đó?” Trong phòng truyền ra tiếng của Lý Thanh Hải.
“Đạo hữu…”
Lý Thanh Hải không rõ nguyên do, chậm rãi mở cửa.
Thấy Tiêu Hồng Trang với dáng vẻ như vậy, mắt hắn khẽ mở to.
Tiêu Hồng Trang khẽ cắn môi đỏ: “Đạo hữu, ta thân bị trọng thương, có thể vào nhà tĩnh dưỡng vài ngày không?”
Cái gì?!
Yêu nữ thế này mà vào nhà tĩnh dưỡng ư?!
Đây chẳng phải là đang hủy hoại đạo tâm của ta hay sao?
Lý Thanh Hải!
Ngươi bây giờ đã lấy lại được tư cách tu tiên, tự tìm cái chết mới là đại đạo của ngươi!
Tuyệt đối không thể bị hồng phấn khô lâu dụ dỗ!
Lý Thanh Hải trong lòng nặng nề tự răn mình vài câu!
Đạo tâm lập tức kiên cố như bàn thạch!
Tiêu Hồng Trang thấy Lý Thanh Hải không nói lời nào, cũng liền dùng sát chiêu.
Giả vờ bị thương choáng váng, liền muốn ngã vào lòng Lý Thanh Hải.
Lý Thanh Hải thấy vậy, làm sao có thể để Tiêu Hồng Trang được như ý!
Lập tức đóng sầm cửa lại, dùng cánh cửa trực tiếp đẩy Tiêu Hồng Trang ra ngoài!
Đồng thời giọng nói thản nhiên, từ trong nhà truyền ra.
“Ngươi cứ ở bên ngoài đả tọa tĩnh dưỡng đi.”
“???”
Tiêu Hồng Trang ngây người.
Những người khác thấy cảnh này, cũng đều ngây người.