Chương 34: [Dịch] Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện

Ra ngoài lăn lộn, phải xem bối cảnh!

Phiên bản dịch 7637 chữ

Tĩnh—

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch.

Vẻ mặt của tất cả mọi người ngưng đọng.

Khóe miệng Tô Trần khẽ nhếch.

Nữ nhân này điên rồi sao?

Ta cùng ngươi vốn không quen biết, ngươi lại nói thích ta?

Hắn còn hoài nghi Hạ Tình Yên là do mẹ hắn phái tới.

"A!"

Một nam đệ tử quỳ rạp xuống đất, thương tâm muốn chết, "Nữ thần của ta, sao nàng có thể thích hắn? Nàng như vậy khiến đám liếm cẩu như bọn ta sống sao!"

"Ta không tin, ta không tin nữ thần của ta lại thích hắn!"

"Hắn chẳng phải chỉ đẹp trai hơn ta một chút thôi sao? Nữ thần sao lại thích hắn? Ta không phục!"

"Ta cũng không phục!"

Rất nhiều nam đệ tử đều khóc lóc thảm thiết, bọn hắn không muốn tin Hạ Tình Yên thật sự thích Tô Trần.

Nam đệ tử khóc lóc thảm thiết, còn nữ đệ tử thì phẫn nộ nhìn Hạ Tình Yên.

Chết tiệt, hồ ly tinh này lại dám quyến rũ nam thần của ta!

Nàng ta không soi gương xem lại mình, nàng ta xứng với nam thần sao?

Còn không quen biết nam thần, lại dám nói thích nam thần, thật là vô liêm sỉ!

Trong lòng các nữ đệ tử đều mắng chửi Hạ Tình Yên.

Còn lý do tại sao bọn họ chỉ dám mắng trong lòng, là bởi vì Hạ Tình Yên có bối cảnh cường đại, nếu bọn hắn dám mắng ra miệng, đảm bảo sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

Thấy Tô Trần không nói gì, Hạ Tình Yên cho rằng Tô Trần nghe không rõ, bèn nói lại lần nữa, "Ta thật sự thích ngươi!"

Lại nghe thấy lời này, đám nam đệ tử xung quanh càng thêm đau lòng, mà lửa giận trong mắt các nữ đệ tử càng thêm mãnh liệt, tất cả mọi người nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người.

"Hắn cũng xứng để ngươi thích?"

Ngay lúc này, một giọng nói khinh thường vang lên.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy một thanh niên từ xa chậm rãi đi tới, thanh niên da dẻ trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo một chút tuấn tú, cả người thoạt nhìn có chút phóng đãng, trong mắt lộ ra vẻ ngạo mạn.

Có người nhận ra thanh niên, kinh ngạc nói: "Dạ Nguyên Long đến rồi!"

"Không ngờ hắn lại tới đây."

"Ta nghe nói, hắn hình như thích Hạ Tình Yên."

"Lần này có trò hay để xem rồi."

Đám đệ tử thư viện khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt chờ xem kịch hay.

Hạ Tình Yên nhíu mày, lạnh giọng nói: "Ta thích hắn, liên quan gì đến ngươi?"

Dạ Nguyên Long hai mắt khẽ nheo lại, "Toàn bộ thư viện đều biết ta thích ngươi, ta cũng luôn cho rằng ngươi là nữ nhân của ta, thế mà ngươi lại trước mặt nhiều người như vậy, nói thích kẻ khác, ngươi để mặt mũi của ta ở đâu?"

Ngữ khí vô cùng bá đạo!

Hạ Tình Yên ánh mắt lạnh lẽo, "Ngươi thật không biết xấu hổ!"

Dạ Nguyên Long cười lạnh nói: "Tùy ngươi nói thế nào, hôm nay ta đến đây là để nói cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân của ta, nếu ngươi thích nam nhân khác, hậu quả tự gánh chịu!"

Hạ Tình Yên cười nhạo một tiếng, "Hậu quả tự gánh chịu? Dựa vào ngươi? Hay là dựa vào Dạ gia các ngươi?"

Dạ Nguyên Long khóe miệng giương lên, "Dạ gia ta tuy không bằng Đại Hạ đế quốc của ngươi, nhưng thêm cả thư viện thì sao?"

Hạ Tình Yên nhíu mày, "Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng thư viện sẽ giúp ngươi?"

Dạ Nguyên Long cười lớn một tiếng, "Vốn dĩ chuyện này, ngày mai ngươi sẽ biết, nhưng hôm nay ta sẽ nói trước cho ngươi biết, từ ngày mai trở đi, cao tầng thư viện sẽ tuyên bố ta là Thánh tử của thư viện!"

Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử đều xôn xao, vẻ mặt khó tin.

"Cao tầng thư viện quyết định để Dạ Nguyên Long đảm nhiệm Thánh tử?"

"Đây là thật hay giả?"

"Nhìn vẻ mặt của Dạ Nguyên Long thì có vẻ là thật!"

Hạ Tình Yên trong lòng ngưng trọng, nàng cũng không ngờ rằng, thư viện lại để Dạ Nguyên Long đảm nhiệm Thánh tử.

Khó giải quyết rồi!

Nàng trầm giọng nói: "Ngươi có biết cái giá của việc nói dối không?"

"Hắn không có nói dối." Lúc này, một lão giả mặc tử bào từ xa đi tới.

Thư viện phu tử Tống Cảnh Sơn!

Ứng Thiên thư viện tổng cộng có mười vị phu tử, mà học thức của mỗi vị phu tử đều vô cùng uyên bác, bọn hắn không chỉ có tri thức phong phú, mà thực lực còn vô cùng khủng bố, đều đạt tới Thánh Vương cảnh!

Hơn nữa, theo lời đồn, trong Ứng Thiên thư viện có một thế lực thần bí, tên là Nội Các, người trong Nội Các, so với những phu tử này còn khủng bố hơn!

Đây cũng là lý do tại sao, Ứng Thiên thư viện, là một trong những thế lực khủng bố và cường đại nhất Tiên giới.

Có đệ tử nói: "Ngay cả Tống phu tử cũng nói Dạ Nguyên Long không nói dối, xem ra là thật!"

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Tình Yên.

Sự việc càng ngày càng thú vị.

Sắc mặt Hạ Tình Yên khó coi, nàng không ngờ rằng, Dạ Nguyên Long thật sự trở thành Thánh tử của thư viện.

Bảo sao hắn lại kiêu ngạo như vậy.

Dạ Nguyên Long vẻ mặt tươi cười, hắn nhìn về phía Tô Trần, châm chọc nói: "Tiểu tử, có vẻ ngoài tuấn tú thì có ích gì? Ra ngoài lăn lộn, phải xem bối cảnh, hiểu không?"

Tô Trần bình tĩnh nói: "Ồ, bối cảnh của ngươi thật cường đại, ta sợ quá."

Nghe vậy, đám người xung quanh khóe miệng khẽ co giật.

Gã này, bộ dạng này của hắn cùng với ngữ khí bình tĩnh này, chắc chắn là sợ hãi?

Đồng thời, bọn hắn bắt đầu tò mò về thân phận của Tô Trần.

Bọn hắn không tin Tô Trần không có bối cảnh, nhưng dù có bối cảnh, có thể mạnh hơn thư viện sao?

Trong mắt Dạ Nguyên Long lóe lên một tia sát ý, nhưng thoáng qua rồi biến mất, hắn nhìn chằm chằm Tô Trần, cười nói: "Ta cũng không phải là người bá đạo như vậy."

Nói xong, hắn chỉ về phía Thiên Thê ở phía xa, "Chúng ta hãy so tài một chút, chỉ cần ngươi leo được nhiều bậc thang hơn ta, ta sẽ không dây dưa với Hạ Tình Yên nữa, nhưng nếu ta leo được nhiều hơn ngươi, ngươi phải quỳ xuống gọi ta một tiếng cha, ngươi dám không?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Trần, trong mắt lộ ra một tia đồng tình.

Leo thang mà thắng được Dạ Nguyên Long?

Chỉ e là chỉ có thể làm được trong mơ!

Hiển nhiên, bọn hắn không tin Tô Trần có thể thắng được Dạ Nguyên Long.

Tô Trần nhìn Dạ Nguyên Long, bình tĩnh nói: "Ngươi vừa rồi có sát ý với ta?"

Dạ Nguyên Long sửng sốt, ta ẩn giấu rất tốt, tiểu tử này làm sao phát hiện ra? Tuy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn thẳng thắn thừa nhận, "Đúng..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng kiếm minh vang lên, vẻ mặt Dạ Nguyên Long trong nháy mắt ngưng đọng, sau đó đầu hắn trực tiếp bay ra ngoài.

Tất cả mọi người trợn to hai mắt, hít một ngụm khí lạnh.

Mẹ kiếp!

Giết rồi!

Hắn lại dám giết Dạ Nguyên Long!

Hắn sao dám!

Hạ Tình Yên cũng nhìn đến ngây người.

Nàng không thể nào hiểu nổi, Tô Trần lại dám giết Dạ Nguyên Long! Đồng thời, trong lòng nàng dâng lên một tia nghi hoặc.

Hắn làm sao có thể miểu sát Dạ Nguyên Long? Ngay cả nàng cũng không làm được!

"Càn rỡ!"

Tống Cảnh Sơn phản ứng lại, giận dữ quát một tiếng, khí tức khủng bố của Thánh Vương cảnh quét ngang ra, ngay sau đó, tay phải của hắn hướng về phía Tô Trần chộp tới.

Cũng ngay lúc này, trong hư không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ này hung hăng chộp về phía Tô Trần!

Sắc mặt mọi người trắng bệch, vội vàng tránh xa Tô Trần, Hạ Tình Yên do dự một chút, sau đó cũng tránh xa Tô Trần.

Tô Trần giết Thánh tử của thư viện, nàng thật sự không dám đứng về phía Tô Trần, nếu không, sau này thư viện truy cứu, thế lực sau lưng nàng sẽ gặp phiền phức.

Còn việc nàng nói thích Tô Trần trước đó, hoàn toàn là nói nhảm, nàng chỉ là thấy Tô Trần tuấn tú, muốn trêu chọc một chút, nhưng nàng không ngờ rằng, sự việc lại phát triển đến mức này.

Tô Trần vẻ mặt không chút thay đổi, một khắc sau, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện, đã ở trước mặt Tống Cảnh Sơn.

Tống Cảnh Sơn đồng tử co rút lại, vừa định tránh xa Tô Trần, nhưng đã muộn, Tô Trần đã bóp cổ hắn, sau đó từ từ nhấc lên.

Tống Cảnh Sơn muốn giãy giụa khỏi tay Tô Trần, nhưng hắn kinh hãi phát hiện, cảnh giới của hắn dường như bị phong ấn, lực lượng trong cơ thể không thể vận dụng được chút nào!

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện của Độc Ái Cơm Khô

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    61

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!