Chương 48: [Dịch] Thần Phong

Huynh đệ, có muốn chúng ta sảng khoái một phen không? (2)

Phiên bản dịch 5168 chữ

Liễu Thừa Phong cũng cười lạnh một tiếng, sấn tới một bước.

Không ngờ chọc phải tổ ong vò vẽ, sắc mặt Vương Kinh đại biến, lùi lại mấy bước.

"Muốn quần ẩu? Thượng Thăng Vu gia bọn ta chưa từng sợ."

Vương Kinh lùi ra ngoài cửa, thổi một tiếng huýt sáo, trên trường nhai xuất hiện một đám cường giả Thượng Thăng Vu gia.

Cường giả Thượng Thăng Vu gia, rải rác khắp các phố phường lầu gác, đông đến mấy trăm người, dường như muốn bao vây nơi đóng quân của Khởi Vân Tông.

Kẻ dẫn đầu đội ngũ Thượng Thăng Vu gia là một gã trung niên, mình vận cẩm y, đầu đội bác quan, thắt lưng quấn kim tuyến, thân hình vững chãi như núi. Tay gã ôm một thanh kiếm, đứng ở cuối con phố dài, như một ngọn núi sừng sững chặn lại, không cho bất kỳ đệ tử Khởi Vân Tông nào chạy thoát.

“Nhiều người thế này—”

Không ngờ Thượng Thăng Vu gia lại kéo đến nhiều cường giả như vậy, đệ tử Khởi Vân Tông trong lòng kinh hãi, tất cả đều vớ lấy binh khí, chuẩn bị đại chiến.

“Thiếu gia, chính là kẻ đó dẫn người phóng hỏa thiêu rụi Ngô Đạo Môn.”

Chu Ngân Phong nhận ra gã trung niên ôm kiếm ở cuối con phố dài.

Liễu Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm gã trung niên, sát khí lộ rõ.

Gã trung niên ôm kiếm cũng nhìn Liễu Thừa Phong chằm chằm như chim ưng, mục tiêu của gã cũng là Liễu Thừa Phong.

Mấy trăm người hai phe nhất thời gươm tuốt vỏ, cung giương dây, chuẩn bị liều mạng chém giết.

“Hừ, Cố Nghiêu, lá gan ngươi không nhỏ, dám đến vây công Khởi Vân Tông bọn ta.”

Một tiếng hừ lạnh như sấm rền, Tứ trưởng lão bước vào con phố dài.

Gã trung niên Cố Nghiêu sắc mặt trầm xuống, thanh kiếm từ từ ra khỏi vỏ, như đối mặt với đại địch.

“Tứ trưởng lão, nếu Khởi Vân Tông giao ra Liễu Thừa Phong, bọn ta lập tức quay đầu rời đi.”

Cố Nghiêu là đại đệ tử của Thượng Thăng Vu Vinh, được Thượng Thăng Vu Vinh trọng dụng, thực lực Bảo Sơn Thần Tàng tam giai. Dù gã không phải đối thủ của Tứ trưởng lão, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không hề rối loạn, cường giả Thượng Thăng Vu gia vẫn duy trì thế bao vây Khởi Vân Tông.

“Có thù oán gì lớn lao, mà phải quần ẩu ngay tại Đại Mông Thành này?”

Một giọng nói lười biếng vang lên, tiếng xe ngựa lộc cộc truyền đến, một đoàn xe ngựa xa hoa tiến vào con phố dài, vô cùng phô trương.

Chiếc xe ngựa xa hoa nhất được đúc vàng khảm bảo ngọc, bánh xe đều làm bằng đồng màu, treo tua rua, gắn ngọc lưu ly. Cả cỗ xe ngựa trông như một tòa lầu di động.

Trên xe ngựa, một thanh niên đang nằm dài lười biếng, bên cạnh có bốn mỹ nhân xinh đẹp khéo léo hầu hạ. Cả đoàn xe xa hoa dừng lại trước đại viện, thanh niên kia đứng dậy, bung chiếc quạt xếp trong tay.

Thanh niên này phong độ phi phàm, mình vận bạch y, đầu đội mũ vương tôn, dáng vẻ anh tuấn cao ráo.

“Đại Mông Tô gia—”

Nhìn thấy đoàn xe ngựa xa hoa này, cường giả Thượng Thăng Vu gia vẻ mặt nghiêm lại, không dám tùy tiện động thủ. Đại Mông Tô gia, tuy là một nhánh của hoàng thất, nhưng Trần Quốc Phu Nhân lại vô cùng cường đại, khiến bất kỳ ai ở Thu Trì Quốc cũng phải kiêng dè.

“Ngươi nhất định là vị thiên tài mà Tứ thúc của ta nhắc tới rồi, huynh đệ, đến đây, đến đây, mau lên xe ngựa của ta.”

Thanh niên này cười rộ lên, nhiệt tình mời Liễu Thừa Phong lên xe ngựa.

“Gia tộc muốn thử xem thiên phú của ngươi thế nào, rồi mới truyền thụ Hiền Quyển.”

Tứ trưởng lão để Liễu Thừa Phong lên xe ngựa, lão đã thuyết phục gia tộc đồng ý truyền thụ công pháp Hiền Quyển cho Liễu Thừa Phong. Vì vậy mới cử Tô Hữu Tiền, một đệ tử trong gia tộc, đến nghênh đón, cũng là để khảo nghiệm xem Liễu Thừa Phong có thật sự là thiên tài vạn năm khó gặp, xứng đáng được truyền thụ công pháp hay không.

“Các vị có muốn đến Hổ Khâu làm một chén không?”

Mời Liễu Thừa Phong lên xe ngựa xong, Tô Hữu Tiền lại ngả vào lòng mỹ nhân, ra dáng một thiếu gia nhà giàu, một tên công tử bột chính hiệu.

“Ba ngày sau, hậu quả tự gánh lấy.”

Bọn Cố Nghiêu không muốn động thủ trước mặt người của Đại Mông Tô gia, bèn buông lại một câu đe dọa rồi ẩn mình vào những lầu gác trên phố dài.

“Tứ thúc, ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho vị huynh đệ này của ta.”

Tô Hữu Tiền cất tiếng chào Tứ trưởng lão, rồi đưa Liễu Thừa Phong rời đi.

Xe ngựa xa hoa chạy trên đường phố Đại Mông Thành, dân chúng nơi đây đều đã quen với cảnh tượng phô trương mỗi khi Tô thiếu gia xuất hành.

Dưới thân là tấm thảm mềm dệt kim tuyến, trên xe đốt huân hương, chẳng khác nào trong cung điện. Tô Hữu Tiền ra đúng điệu một công tử bột nhà thế gia, ngả vào lòng mỹ nhân, để nàng đút cho mứt quả.

“Huynh đệ, hay là chúng ta ra ngoài dạo chơi một lát?”

“Không phải đi Hổ Khâu?”

“Ấy, không vội, chúng ta khó được dịp ra ngoài một chuyến, cứ ra ngoài chơi bời một phen đã, ta sẽ giới thiệu cho huynh đệ vài vị tỷ muội nhà thế gia.”

Tô Hữu Tiền ra cái vẻ chẳng đứng đắn gì, đúng là một tay chơi lêu lổng.

“Công tử, Lão Thái Quân dặn dò đâu phải như vậy.”

“Thôi đi, thôi đi, ta khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, vội vàng trở về làm gì chứ.”

Liễu Thừa Phong lắc đầu, nói: “Vẫn là học công pháp trước đi.”

Liễu Thừa Phong không muốn lãng phí thời gian, chỉ mong học được công pháp Hiền Quyển của Tô gia rồi sẽ lập tức đi tìm Nam Cung Nhân Xạ, để lâu e rằng Nam Cung Nhân Xạ sẽ gặp chuyện bất trắc.

Bạn đang đọc [Dịch] Thần Phong của Yếm Bút Tiêu Sinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    3d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!