Lâm Thanh Hoàng nhìn về phía trước, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Một nam tử trung niên thân khoác huyết sắc trường bào, tay cầm huyết sắc yêu đao hiện thân.
Yêu khí trên người gã cực kỳ nồng đậm, nhưng lại không phải yêu tộc thuần túy, mang theo chút khí tức của nhân tộc, đây không phải yêu tộc, cũng chẳng phải nhân tộc, mà là một tôn bán yêu.
Sắc mặt Lâm Thanh Hoàng trở nên vô cùng ngưng trọng, trước đó nàng từng gặp qua tôn bán yêu này, đối phương đã giết người của Vô Nhai Các, thực lực vô cùng đáng sợ, hẳn là một tồn tại ở Thác Cương cảnh đỉnh phong.
“Là ngươi... bán yêu Huyết Thiên Lang!”
Tạ Nguy Lâu nhìn chằm chằm nam tử mặc huyết bào, trong mắt lóe lên một tia khác lạ, hắn từng gặp bán yêu này, nói cho đúng thì là nguyên chủ từng gặp.
Ba năm trước, khi thả trọng phạm của Tây Sở đi, bán yêu này từng hiện thân, đối phương có chút quan hệ với Dạ Oanh kia.
Lâm Thanh Hoàng liếc nhìn Tạ Nguy Lâu, gã này quen biết bán yêu này sao?
Huyết Thiên Lang nhìn chằm chằm Tạ Nguy Lâu, gương mặt lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Theo lý mà nói, ngươi đã thả đại tướng quân đi, ta nên cảm tạ ngươi, nhưng không may là có người muốn lấy mạng ngươi.”
“Là Nhan Như Ngọc sao?”
Tạ Nguy Lâu thản nhiên cười.
Tây Sở Đô úy Thiết Hổ trước đó, hẳn là do Nhan Như Ngọc phái tới, hiện giờ bán yêu của Tây Sở này xuất hiện, mười phần thì có tới chín phần cũng là bút tích của Nhan Như Ngọc.
Sự việc ngày càng trở nên thú vị, Nhan Vô Cấu cấu kết với yêu tộc, còn Nhan Như Ngọc thì cấu kết với Tây Sở ư? Nếu vậy, Nhan Như Ngọc còn ẩn mình sâu hơn hắn tưởng.
Trong mắt Huyết Thiên Lang loé lên một tia huyết quang: “Ngươi còn thông minh hơn ba năm trước, như vậy lại càng không thể giữ ngươi lại.”
“Thanh Hoàng, đánh được không?”
Tạ Nguy Lâu hỏi.
Lâm Thanh Hoàng nắm chặt Thiên Gia Kiếm, thần sắc ngưng trọng nói: “Ta cầm chân gã, ngươi mau chạy đi!”
Vượt một tiểu cảnh giới thì còn có thể, chứ vượt hai tiểu cảnh giới thì đừng mong. Nếu liều mạng tử chiến, tung ra hết át chủ bài, may ra còn chút hy vọng, nhưng nàng không chết cũng tàn phế.
Tạ Nguy Lâu nhướng mày: “Ta, Tạ Nguy Lâu, là người thế nào? Sao có thể để một nữ nhân đứng ra che chắn cho mình? Có điều... gã bán yêu này hơi mạnh, ta vẫn nên đứng sau lưng ngươi thì hơn! Tiện bề bảo vệ ngươi.”
Lâm Thanh Hoàng: “...”
“Chết đi!”
Trong mắt Huyết Thiên Lang sát ý ngùn ngụt, huyết sắc trường đao đột nhiên chém về phía Lâm Thanh Hoàng, đao khí khủng bố bùng nổ, sơn động lập tức chấn động, nham thạch nứt toác, đá vụn không ngừng rơi xuống.
Lâm Thanh Hoàng chém ra một kiếm.
Đao kiếm va vào nhau.
Ầm ầm!
Lâm Thanh Hoàng chỉ cảm thấy một luồng cự lực ập tới, cánh tay đau nhói, cả người lập tức bị đánh bay, sắc mặt nàng trầm xuống, đá vụn rơi lả tả, cứ đánh tiếp thế này, sơn động sẽ sập mất.
Ầm!
Lâm Thanh Hoàng tung một quyền vào vách đá, trực tiếp đấm thủng một lỗ lớn, xuyên qua cả thân núi. Nàng không do dự, một tay kéo Tạ Nguy Lâu, lao ra ngoài theo lỗ thủng đó.
“Trốn được sao?”
Huyết Thiên Lang cười gằn, huyết sắc trường đao đột nhiên chém ra, một đạo đao khí trăm trượng bùng nổ, ngọn núi bị bổ đôi.
Đao khí khủng bố chém về phía Lâm Thanh Hoàng và Tạ Nguy Lâu.
Lâm Thanh Hoàng lóe mình bay xuống, đáp xuống mặt đất, nàng buông tay, cất giọng đanh lại: “Tạ Nguy Lâu, ngươi mau đi đi!”
“Hắn không đi được đâu.”
Huyết Thiên Lang lao ra khỏi ngọn núi, đứng ở phía trên, chém xuống một đao, huyết sắc đao khí ngập trời, trực tiếp phong tỏa Lâm Thanh Hoàng và Tạ Nguy Lâu.
Ánh mắt Lâm Thanh Hoàng ngưng lại, lập tức bắt kiếm quyết, Thiên Gia Kiếm chém ra, một đạo kiếm khí trăm trượng đánh lên trên.
Huyết sắc đao khí và kiếm khí đối đầu nhau.
Bùm!
Kiếm khí bị đánh tan, uy thế của đao khí không hề suy giảm, chém thẳng về phía Lâm Thanh Hoàng.
Lâm Thanh Hoàng lập tức né tránh, mặt đất bị đánh ra một vết nứt dài năm mươi trượng, băng tuyết văng tung tóe, luồng khí mạnh mẽ trực tiếp hất bay nàng.
Nàng lộn một vòng, cắm trường kiếm xuống đất, trên mặt đất lưu lại một vệt dài, lùi lại hai mươi trượng mới dừng lại được, nàng liếc nhìn lòng bàn tay mình, đã rách da, máu tươi chảy ròng ròng.
Thác Cương cảnh trung kỳ đối đầu với Thác Cương cảnh đỉnh phong, quả nhiên vẫn kém hơn rất nhiều.
“Thiên Lang Trảm.”
Giọng Huyết Thiên Lang lạnh như băng, hai tay vuốt dọc thân đao, rồi đột nhiên vung đao, một đạo huyết sắc thiên đao tịch diệt xuất hiện giữa chín tầng trời.
Vù!
Gã chém xuống một đao, huyết quang tràn ngập trời xanh, đao khí dài ba trăm trượng hung hãn chém xuống, ngọn núi bên cạnh xuất hiện vô số vết nứt, không chịu nổi uy thế của nhát đao này.
Lâm Thanh Hoàng cắn chặt hàm răng ngà, lập tức bắt kiếm quyết, Thiên Gia Kiếm lơ lửng trước người, hai tay nàng không ngừng kết ấn, trường kiếm rung lên, kiếm khí khủng bố lan tỏa, thanh quang bùng nổ, ngưng tụ thành từng đóa sen xanh.
“Thanh Liên, Vấn Thiên!”
Lâm Thanh Hoàng tung mình bay lên, trường kiếm lơ lửng trước người, nàng phất tay, mái tóc dài tung bay, trong mắt loé lên hàn quang.
Vút!
Thiên Gia Kiếm xông thẳng lên trời, kiếm khí màu xanh dài trăm trượng bùng nổ, lập tức chém về phía chín tầng trời, nơi nó đi qua, sen xanh nở rộ, tuyết trắng bay lượn, kiếm khí lạnh như sương.
Ầm ầm!
Huyết sắc đao khí dài ba trăm trượng và thanh sắc kiếm khí dài trăm trượng va vào nhau, chỉ giằng co được một giây, thanh sắc kiếm khí liền vỡ tan, đao khí ập xuống, nuốt chửng Lâm Thanh Hoàng.
Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp trời cao, đao khí chém xuống, mặt đất bị đánh ra một vết nứt dài ba trăm trượng, một ngọn núi lớn phía trước càng bị một đao chém làm đôi.
Thân thể Lâm Thanh Hoàng rơi xuống, tóc tai rối bời, mặt nạ trên mặt đã vỡ nát, khoé miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.
Khi sắp chạm đất, Lâm Thanh Hoàng dùng kiếm chỉ xuống đất, lộn một vòng rồi đứng vững, nàng hít sâu một hơi, cảm nhận tình trạng cơ thể, không khỏi nhíu chặt mày.
Huyết Thiên Lang đứng ở trên cao, tay cầm trường đao, lạnh lùng nói: “Chống được một đao của ta mà không chết, ngươi cũng không đơn giản, nếu ngươi tăng thêm một cảnh giới nữa, có lẽ hôm nay ta cũng đành phải lui, tiếc là ngươi sắp chết rồi.”
“Chết?”
Trong mắt Lâm Thanh Hoàng loé lên một tia huyết quang, nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt mi tâm, một phù văn hiện ra, ngay khoảnh khắc phù văn xuất hiện, thân thể nàng run lên, vẻ mặt đau đớn.
Tạ Nguy Lâu nhìn Lâm Thanh Hoàng, nhướng mày, hắn bước đến bên cạnh, nắm lấy tay nàng: “Thanh Hoàng, được rồi đó.”
“Buông ra...” Lâm Thanh Hoàng cất giọng nặng nề.
“Chết đi!”
Huyết Thiên Lang sát ý ngùn ngụt, lại chém xuống một đao, muốn một đao giết chết cả Tạ Nguy Lâu và Lâm Thanh Hoàng, đao khí trăm trượng phong tỏa bầu trời, lập tức chém xuống, mang theo sức mạnh hủy diệt đáng sợ.
Trán Lâm Thanh Hoàng rịn mồ hôi lạnh, cố gắng rút ra sức mạnh từ mi tâm.
Tạ Nguy Lâu liếc nhìn đạo đao khí trăm trượng đang chém xuống từ trên cao, rồi phất tay áo.
Ầm!
Đạo đao khí trăm trượng đó, trong khoảnh khắc đã bị đánh tan, huyết quang túa ra bốn phía.
“Hửm?”
Huyết Thiên Lang và Lâm Thanh Hoàng đồng thời sững sờ.
“Tạ Nguy Lâu...”
Động tác của Lâm Thanh Hoàng khựng lại, cảnh tượng trước mắt rõ ràng đã vượt ngoài dự liệu của nàng, vốn dĩ nàng đã định liều mạng, không ngờ Tạ Nguy Lâu lại ra tay.
Tùy tay đã đánh tan đao khí của Huyết Thiên Lang, đây phải là tu vi bậc nào?
“Tiếp theo giao cho ta!”
Tạ Nguy Lâu nhìn lên Huyết Thiên Lang ở phía trên.
“Nhìn lầm rồi, không ngờ ngươi lại thâm tàng bất lộ.”
Huyết Thiên Lang nhướng mày.
Vút!
Tạ Nguy Lâu tùy tay vung lên, Táng Hoa Kiếm xuất hiện trước người...