Bắc Hoang, Phù Lưu Tinh Vực, Huyền Thanh Đạo Tông.
"Sư phụ, hồn đăng của tiểu sư thúc đã sáng lại."
Hôm nay, một đệ tử hạch tâm trực tại Mệnh Hồn Điện phát hiện ra một sự tình, liền hỏa tốc chạy tới Trưởng Lão Viện.
"Nói bậy! Tiểu sư thúc của ngươi đã chết cả trăm năm rồi."
Trong phòng, một lão giả đang pha trà, nghe vậy liền quát mắng.
"Thật mà, không tin người cứ tới xem."
Đây chính là đại sự, đệ tử hạch tâm kia đã chắc chắn nhiều lần mới dám tới bẩm báo.
Nghe những lời này, lão giả bị ngụm trà trong miệng làm sặc, trợn mắt: "Thật vậy sao?"
Đến Mệnh Hồn Điện, quả nhiên thấy một ngọn hồn đăng ở góc phòng đã sáng lên, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Thân thể lão giả khẽ run lên, vừa kích động, vừa có chút thấp thỏm, sợ hãi khả năng này tan biến, lại một lần nữa phải chịu đựng nỗi thống khổ tuyệt vọng: "Hồn đăng bừng sáng, chẳng lẽ tiểu sư đệ thực sự còn sống?"
"Sư phụ, phải làm sao bây giờ?"
Đệ tử hạch tâm kia xin chỉ thị.
"Điều tra!"
Trong mắt lão giả lóe lên một tia hy vọng, hai tay nắm chặt, thần sắc nghiêm túc. Lão giả tên là Đổng Vấn Quân, là hộ tông trưởng lão của Huyền Thanh Đạo Tông, địa vị cực cao, thân phận hiển hách.
Cách Huyền Thanh Đạo Tông hơn mười vạn dặm có một cấm khu cổ xưa, tên là Thiên Uyên.
Trăm năm trước, Thiên Uyên cấm khu xuất hiện dị tượng, có người nói đã thấy một kiện thiên địa chí bảo rơi vào trong cấm khu.
Vì vậy, rất nhiều tông môn ở Bắc Hoang đã tiến vào Thiên Uyên.
Huyền Thanh Đạo Tông đã phái hơn mười vị trưởng lão thực lực cao cường tới đó, cùng với mấy chục đệ tử hạch tâm.
Trong đó, có một vị tân nhiệm nội môn trưởng lão tên là Trần Thanh Nguyên, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Huyền Thanh Tông, được các trưởng bối gửi gắm kỳ vọng.
Tiến vào Thiên Uyên Cấm Khu, nhiều cao thủ của các tông môn một đi không trở lại, vẫn lạc nơi đó.
Huyền Thanh Tông so với các tông môn khác càng thảm, toàn quân bị diệt.
Cách trăm năm, hồn đăng của Trần Thanh Nguyên sáng lên, khiến tầng lớp cao tầng Huyền Thanh Tông sôi trào.
"Rốt cuộc cũng đi ra."
Gần Thiên Uyên, một thanh niên mặc thanh sam đứng bên hồ, thở ra một hơi dài.
Y phục của hắn dính chút bụi bẩn, trên người không có chút linh khí nào.
Người này chính là Trần Thanh Nguyên, người được thế nhân cho rằng đã chết hơn trăm năm trước, từng là tuyệt thế yêu nghiệt, quan môn đệ tử của Thái thượng lão tổ Huyền Thanh Tông trước khi tọa hóa.
Trần Thanh Nguyên tuổi không lớn, nhưng bối phận lại cực cao. Một đám lão giả Huyền Thanh Tông đều phải gọi hắn là sư đệ, các đệ tử hạch tâm và đệ tử nội môn càng phải gọi một tiếng sư thúc.
"Cả đời này không muốn đi vào đó nữa."
Trần Thanh Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua cánh rừng đen nhánh, bên trong có một vực sâu cổ xưa, có động thiên khác.
Khi Trần Thanh Nguyên vừa nói xong, một thanh âm nữ tử già nua truyền đến bên tai: "Tiểu tử, đừng quên ước định của chúng ta."
Nghe vậy, Trần Thanh Nguyên rùng mình, vội vàng ngậm miệng.
Trăm năm trải qua trong Thiên Uyên, Trần Thanh Nguyên không muốn hồi tưởng. Lần này hắn có thể sống sót ra ngoài, là bởi vì đã đạt thành ước định với tồn tại khủng bố trong cấm khu.
Điều khiến Trần Thanh Nguyên cảm thấy nghi hoặc là, vì sao mình có thể thoát chết trong gang tấc, chẳng lẽ là bởi vì mình anh tuấn?
Khả năng này tuy nhỏ, nhưng cũng không phải không thể.
"Haiz!" Trần Thanh Nguyên nhìn về phía xa, khẽ than một tiếng: "Tu vi đã phế, nơi này cách Huyền Thanh Tông ít nhất cũng mười vạn dặm, biết làm sao để trở về?"
Nếu đi bộ, e rằng phải đi cả đời.
"Thôi, ngủ một giấc rồi tính!"
Trần Thanh Nguyên chẳng buồn cất bước, tìm một chỗ râm mát nằm xuống.
Chẳng mấy chốc, Trần Thanh Nguyên đã chìm vào mộng đẹp.
Phải nói rằng, ở chốn hoang vu dã ngoại này, Trần Thanh Nguyên không còn chút tu vi nào mà vẫn ung dung như vậy. Xem ra, tu vi của Trần Thanh Nguyên tuy đã phế, nhưng chắc chắn vẫn còn giấu một con bài tẩy mà người khác không thể biết, nếu không, sao hắn dám ngông cuồng đến vậy.
Một canh giờ sau, Đổng Vấn Quân dẫn theo một nhóm người tới nơi này.
Khi Đổng Vấn Quân nhìn thấy Trần Thanh Nguyên đang nằm dưới bóng cây, kích động đến toàn thân run rẩy, môi mấp máy, rất muốn thét lên một tiếng. Nhưng Đổng Vấn Quân sợ rằng đây chỉ là ảo giác, ngây ngốc đứng tại chỗ, trong mắt dâng lên gợn sóng.
"Tiểu sư thúc, người mau tỉnh lại đi."
Một vài đệ tử vội vàng tiến lên, cất tiếng gọi.
Trần Thanh Nguyên từ từ mở mắt, nhìn thấy mọi người.
Một khắc sau, Trần Thanh Nguyên nhìn Đổng Vấn Quân tóc đã điểm bạc, trên mặt lộ vẻ vui mừng, khẽ gọi: "Đổng sư huynh."