Chương 101: [Dịch] Thiên Uyên

Chứng Minh Chính Mình

Phiên bản dịch 7780 chữ

Cổ Tháp là một bảo vật vô cùng quan trọng của Đạo Nhất Học Cung, tháp có ba mươi ba tầng, mỗi tầng ẩn chứa pháp tắc bất đồng.

Vô số năm qua, hiếm có người nào đặt chân được tới đỉnh tháp.

Lên đến đỉnh tháp, đồng nghĩa với việc người đó có thiên phú, khí vận, đạo tâm, ngộ tính... đều thuộc hàng nhất tuyệt thiên hạ.

Nhân vật như vậy, Đạo Nhất Học Cung đã hơn vạn năm chưa từng xuất hiện. Phải biết, phàm là kẻ có thể trở thành đệ tử học cung, đều là thiên kiêu tuấn kiệt xuất sắc trên đời này.

Nếu không có gì bất ngờ, Viện trưởng nhiệm kỳ kế tiếp hẳn là Triệu Nhất Xuyên, khi còn niên thiếu hắn cũng không thể đi tới đỉnh tháp, nhiều nhất cũng chỉ dừng chân ở tầng thứ ba mươi.

"Cảm giác đau đớn đã dần thuyên giảm."

Trần Thanh Nguyên bị dòng sông nuốt chửng đã dần thích ứng với loại pháp tắc này, tinh thần lực nhờ đó cũng được đề thăng đáng kể.

Nửa canh giờ sau, Trần Thanh Nguyên ngoi lên mặt nước, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ con đường phía trước.

"Nàng là người đứng đầu trong cuộc khảo hạch, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ở chốn này đâu!"

Đảo mắt nhìn quanh, Trần Thanh Nguyên không thấy bóng dáng Tống Ngưng Yên, phỏng chừng nàng vẫn còn đang chìm trong nước chịu khổ sở.

Trần Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trước, tạm thời chưa thấy điểm cuối của dòng sông, chỉ cảm nhận được áp lực của vô tận pháp tắc đang ập vào mặt.

Không gian này áp chế tu vi của Trần Thanh Nguyên, nếu muốn đi đến chỗ sâu, nhất định phải dùng tinh thần lực chống cự lại áp lực này, tất cả thủ đoạn khác đều vô dụng.

Ào ——

Trần Thanh Nguyên bắt đầu bơi, tốc độ chậm chạp.

Mỗi khi di chuyển một đoạn, Trần Thanh Nguyên liền cảm nhận rõ ràng áp lực của pháp tắc càng ngày càng mạnh. Cách một quãng, Trần Thanh Nguyên không thể không dừng lại nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Tống Ngưng Yên từ dưới nước ngoi lên, nàng mở đôi môi đỏ, hít thở dồn dập. Tóc nàng ướt sũng, chỉ có một cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, vẻ mặt lộ rõ sự dồn dập và khẩn trương.

Ở dưới dòng sông đen kịt, linh hồn Tống Ngưng Yên suýt chút nữa đã nghẹt thở. May thay, nàng nhanh chóng tìm ra phương pháp, dốc hết toàn lực phá vỡ mặt nước, áp lực chợt giảm mạnh.

"Tên này lại đi trước ta một bước."

Tống Ngưng Yên trông thấy Trần Thanh Nguyên ở phía trước cách chừng trăm mét, trong lòng dâng lên một cỗ áp lực, ánh mắt ngưng trọng, lập tức điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, chuẩn bị tiến về phía trước.

Tống Ngưng Yên vốn là kẻ kiêu ngạo, ở trong gia tộc không chịu thua bất cứ ai, áp chế rất nhiều thiên kiêu cùng thế hệ khiến bọn họ không dám ngẩng đầu. Đến Đạo Nhất Học Cung, nàng cũng đứng đầu trong cuộc khảo hạch.

Nàng biết rõ Triệu Nhất Xuyên Viện chủ nổi tiếng nghiêm khắc, thậm chí từng có đệ tử vì phương thức tu luyện cường độ cao mà ngoài ý muốn bỏ mạng. Dù vậy, nàng vẫn lựa chọn trở thành đồ đệ của Triệu Viện chủ.

Dựa theo tin tức đáng tin cậy của Tống gia, Triệu Nhất Xuyên rất có khả năng sẽ là Viện trưởng nhiệm kỳ kế tiếp. Nếu Tống Ngưng Yên thực sự được Triệu Viện chủ tán thành, tương lai khi Triệu Nhất Xuyên trở thành Viện trưởng, chắc chắn sẽ giúp đỡ nàng không ít.

Tất cả những gì nàng làm, chỉ có một mục đích duy nhất.

Chứng minh chính mình!

Từ xưa đến nay, Tống gia đều do nam nhân làm chủ, còn nữ nhân phần lớn đều bị dùng để liên hôn. Tống Ngưng Yên không muốn trở thành vật hy sinh giữa các gia tộc, chỉ có một con đường duy nhất.

Đánh bại những kẻ cùng thế hệ trong tộc, thay đổi quan niệm lạc hậu của đám trưởng bối trong gia tộc.

Chỉ là, con đường này chẳng hề dễ đi.

"Ta sẽ không thua bất cứ kẻ nào."

Tống Ngưng Yên nghiến răng kiên trì, hướng về phía trước mà tiến bước.

Trở thành gia chủ Tống gia, mới có tư cách quyết định vận mệnh của chính mình. Cho nên, nàng mặc kệ một số trưởng bối phản đối, vẫn kiên quyết đến Đạo Nhất Học Cung, chính là muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất trở nên mạnh mẽ hơn.

Thực lực bản thân cường đại, sẽ không bị kẻ khác chèn ép.

"Cảm giác thật kỳ quái, dường như không còn khó chịu như vừa rồi."

Trần Thanh Nguyên quay lưng về phía Tống Ngưng Yên, giữ một khoảng cách với nàng.

Bơi một lúc, Trần Thanh Nguyên phát hiện pháp tắc ở đây phảng phất một tia quen thuộc. Suy nghĩ một hồi, hắn chợt nhận ra cảm giác này có chút tương đồng với trải nghiệm ở Thiên Uyên.

Năm đó Trần Thanh Nguyên ở Thiên Uyên hàng trăm năm, chịu đựng đủ mọi giày vò. Đương nhiên, mặc dù quãng thời gian đó vô cùng thống khổ, nhưng Trần Thanh Nguyên thu hoạch cũng chẳng ít.

Sự dạy dỗ tận tay của Hồng Y cô nương, khiến Trần Thanh Nguyên hiểu được thế nào là nhân gian luyện ngục.

So với Thiên Uyên, áp lực của pháp tắc tầng thứ nhất Cổ Tháp có chút không đáng kể.

"Cũng thoải mái thật."

Theo thời gian trôi qua, Trần Thanh Nguyên cảm thấy toàn thân tê dại, tựa như có dòng điện yếu ớt đang lưu chuyển trong cơ thể.

Lúc mới bắt đầu, Trần Thanh Nguyên đúng là có chút khó chịu, giống như có vô số ngọn núi lớn đè ép lên ngực.

Đến bây giờ, loại áp lực này đã không thể ngăn cản bước chân hắn tiến về phía trước.

"Sao có thể?"

Phía sau, Tống Ngưng Yên nhìn tốc độ của Trần Thanh Nguyên nhanh hơn không ít, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, nàng trợn mắt há hốc mồm.

Hình ảnh tiếp theo, Tống Ngưng Yên càng thêm chấn động, thậm chí hoài nghi chính mình.

Trần Thanh Nguyên nhớ lại một đoạn ký ức đã qua, lực lượng tinh thần được nâng cao rất lớn. Sau đó, Trần Thanh Nguyên cảm thấy thân thể trở nên vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi nổi lên mặt nước.

Sau đó, thân thể của Trần Thanh Nguyên hoàn toàn lơ lửng, hai chân giẫm lên trên mặt sông đen kịt.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thân thể Tống Ngưng Yên hơi run lên, sau đó dừng lại tại chỗ, quên mất cả tiến lên. Trong mắt nàng tràn ngập vẻ không thể tin được, biểu cảm vô cùng phong phú.

Một lúc lâu sau, bóng dáng Trần Thanh Nguyên dần biến mất trong màn sương đen, Tống Ngưng Yên mới hoàn hồn, bừng tỉnh, kinh ngạc tự nói: "Lực lượng tinh thần của tên này mạnh mẽ như vậy sao?"

Quả không hổ danh là đệ tử được Đạo Nhất Học Cung phá lệ thu nhận, đúng là bất phàm.

Rất nhanh, Tống Ngưng Yên không suy nghĩ miên man nữa, cắn răng tiến bước.

Hơn mười ngày sau, Tống Ngưng Yên xuyên qua dòng sông bị sương đen dày đặc che phủ, cuối cùng cũng nhìn thấy một đài đá khổng lồ.

Đài đá hình tròn, đường kính chừng năm trăm mét, xung quanh có bậc thang.

Tình trạng tinh thần của Tống Ngưng Yên đã xuất hiện vấn đề khá lớn, dường như nàng thấy trên đài đá có một người đang ngồi, thân ảnh mơ hồ, không rõ ràng.

Dựa vào ý chí bất khuất, nàng kéo lê thân thể mệt mỏi đến cực độ, từ dưới nước bò lên trên bậc thang lạnh buốt. Sau đó, nàng chậm rãi đứng dậy, men theo bậc thang từng bước đi lên cao.

Đứng trên đài đá, Tống Ngưng Yên cuối cùng cũng nhìn rõ thân ảnh ban nãy.

Thì ra là Trần Thanh Nguyên đang pha trà, nghiêng người dựa trên một tảng đá lớn, thần thái nhàn nhã.

"Cuối cùng cũng đến rồi, qua đây uống chén trà không?" Trần Thanh Nguyên quay đầu nhìn Tống Ngưng Yên tinh thần mỏi mệt, mỉm cười: "Lần đầu tiên ta mời ngươi uống trà, không lấy tiền."

Tống Ngưng Yên vốn định lên tiếng, nhưng há miệng lại chẳng thể thốt ra một chữ. "Bịch" một tiếng, thân thể nàng vô lực ngã xuống đất.

"Thật kém cỏi!"

Khẽ chê một câu, Trần Thanh Nguyên tiếp tục thưởng trà.

Trần Thanh Nguyên chỉ mất ba ngày đã đến được đài đá, cấm chế trên người được giải trừ, tu vi khôi phục.

Dựa theo suy đoán của Trần Thanh Nguyên, phỏng chừng chỉ khi Tống Ngưng Yên đến được đài đá, Triệu Nhất Xuyên mới có thể hiện thân.

Vì vậy, mười ngày chờ đợi này, mấy ngày đầu Trần Thanh Nguyên dùng để củng cố tinh thần chi khí, những ngày sau thì pha trà, uống rượu, thưởng thức tiên quả mỹ tửu mang theo bên người.

Bên ngoài cổ tháp, Triệu Nhất Xuyên đã biết rõ tình hình cụ thể trong tháp, liền lóe thân tiến vào bên trong.

Vù ——

Khoảng không trên bệ đá trở nên méo mó, Triệu Nhất Xuyên xuất hiện.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Uyên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!