"Có, đương nhiên là có." Trần Thanh Nguyên nghĩa chính từ nghiêm: "Ngươi vì vị trí Thiếu tông chủ mà khổ tu bấy nhiêu năm, trăm năm trước đã mất đi một cơ hội. Nay, thật vất vả mới chờ được cơ hội mới, lại bị ta hủy hoại. Nói thật, ta thay ngươi cảm thấy không đáng, lại còn tức giận. Hay là ngươi đánh ta một trận cho hả giận đi!"
"......"
Tiểu sư thúc, ngài diễn sâu quá rồi đó!
Lâm Bình Ngôn mặc một bộ bạch y, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc. Hắn là người cẩn trọng, ngày thường trầm mặc ít nói.
"Tiểu sư thúc, ta quả thật từng âm thầm tức giận, nhưng đây đều là tâm lý bình thường, nhìn thoáng ra là được. Hơn nữa, nếu có thể chữa khỏi thân thể cho ngài, thành tựu chắc chắn sẽ không kém hơn trước đây, ta cam nguyện phò tá tiểu sư thúc trở thành nhất tông chi chủ."
Bất kể là trăm năm trước, hay là bây giờ, chỉ khi ở cùng Trần Thanh Nguyên, khí chất tao nhã này của Lâm Bình Ngôn căn bản không chống đỡ nổi, rất nhanh liền vỡ vụn.
"Ta chịu không nổi nhất chính là điểm này của ngươi, tu đạo chi nhân, sao có thể nói lý lẽ như vậy chứ?" Trần Thanh Nguyên khẽ thở dài: "Ngươi không hiểu ta, cũng không hiểu đại sư huynh bọn họ."
“Tiểu sư thúc, lời này là sao?”
Lâm Bình Ngôn khẽ chau mày, vẻ mặt nghi hoặc.
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc trở thành thiếu tông chủ, càng không muốn gánh vác trách nhiệm của một tông môn. Chuyện này ta đã nói từ trước, tông môn tuy lớn nhưng không phải là nơi ta thuộc về, ta hướng tới cuộc sống tiêu diêu tự tại.”
Thời gian còn dài, Trần Thanh Nguyên quyết định trò chuyện rõ ràng với Lâm Bình Ngôn.
“Bình Ngôn, ngươi có biết vì sao cha ngươi và các trưởng lão muốn ép ta thượng vị không?”
Trần Thanh Nguyên hỏi.
“Tiểu sư thúc thiên phú dị bẩm, trấn áp đồng bối, tiếp nhận vị trí lãnh tụ của tông môn là điều đương nhiên.”
Đối với cường giả, Lâm Bình Ngôn thập phần kính trọng, bởi vậy cũng cam nguyện gọi một tiếng tiểu sư thúc.
“Đó cũng là một nguyên nhân, nhưng không phải là mấu chốt.” Trần Thanh Nguyên khẽ lắc đầu.
“Còn có nguyên nhân khác sao?” Lâm Bình Ngôn nghi hoặc hỏi: “Có phải vì Thái Thượng Lão Tổ không?”
“Không phải.” Trần Thanh Nguyên lại lắc đầu.
“Vậy là gì?”
Sự hiếu kỳ của Lâm Bình Ngôn hoàn toàn bị khơi dậy.
“Từ nhỏ đến lớn, bất kể ở ngoài hay trong tông môn, ta chưa từng chịu thiệt.” Trần Thanh Nguyên chậm rãi nói: “Ngươi thì khác, tâm tính ngươi quá mềm yếu, không đủ tàn nhẫn. Nếu để ngươi lãnh đạo tông môn, ắt sẽ khiến tông môn khắp nơi bị chèn ép, môn hạ đệ tử dần mất đi huyết tính. Đối với một tông môn, đây chính là đả kích trí mạng.”
“Sinh mạng đáng quý, ta không muốn trở thành kẻ đồ tể.”
Lâm Bình Ngôn sống năm trăm năm, số người hắn giết không quá mười người, đều là những kẻ đại gian đại ác. Hắn quá nhân từ, không thích hợp trở thành người nắm quyền.
“Lần này đại sư huynh để ngươi hộ đạo cho ta, một là tin tưởng ngươi, hai là muốn mài giũa tâm tính của ngươi. Đi theo ta ra ngoài, có thể ngươi sẽ bị ảnh hưởng bởi ta, bỏ đi những thói hư tật xấu này.”
Tu hành giới tối kỵ chính là nhân từ, mà Lâm Bình Ngôn lại mang cốt cách của một thư sinh nho nhã. Nếu không phải Lâm Bình Ngôn sinh ra ở Huyền Thanh Tông, nơi cực ít khi xảy ra nội đấu, thì ở các tông môn khác, chắc chắn hắn đã chẳng sống dễ dàng đến thế.
Người hiền bị người bắt nạt, phàm nhân đã vậy, người tu hành cũng chẳng khác chi.
"Thôi bỏ đi!" Lâm Bình Ngôn không phải không muốn tâm ngoan thủ lạt, mà là không làm được. Trong mắt hắn, sinh mệnh là vô giá, trừ phi kẻ đó đáng chết, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay.
Chính bởi vì tính cách do dự thiếu quyết đoán lại quá mức nhân từ của Lâm Bình Ngôn mà cao tầng trong tông môn không dám để hắn trở thành thiếu tông chủ.
Thân là lãnh tụ của một tông, có ai tay chưa từng nhuốm máu.
Vì lợi ích của tông môn, đôi khi biết rõ là sai nhưng vẫn phải làm. Chỉ có như vậy, tông môn mới có thể trường thịnh không suy, uy chấn quần hùng, che chở cho các đệ tử.
"Từ từ sửa vậy!" Trần Thanh Nguyên nằm trên ghế, hai mắt khép hờ: "Nếu ngươi có thể thay đổi, ngôi vị tông chủ tương lai chắc chắn thuộc về ngươi. Là tiểu sư thúc của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Bảo Trần Thanh Nguyên dạy một người trở nên tốt thì có chút khó, nhưng dạy hư thì lại chẳng có chút áp lực nào.
"Ta không tham luyến quyền thế, chỉ là không muốn làm cha phải thất vọng."
Lâm Bình Ngôn khổ tâm tu hành, muốn trở thành thiếu tông chủ cũng chỉ vì lý do duy nhất này, đó là có được sự công nhận của Lâm Trường Sinh.
"Theo lộ trình và tốc độ này, ngày mai có lẽ sẽ đi qua Bách Diệp Tông, đến lúc đó nhớ dừng lại một chút."
Trần Thanh Nguyên nằm trên giường, khẽ nói.
"Làm gì?" Lâm Bình Ngôn hỏi.
"Đòi nợ."
Khóe miệng Trần Thanh Nguyên khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị.