Thập Tam trưởng lão kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Trăm năm trước, Trần Thanh Nguyên đầu tư làm ăn, cùng Thập Tam trưởng lão Bách Diệp Tông mở một thương hội, lợi nhuận chia đôi.
Thế nhưng, từ sau khi Trần Thanh Nguyên gặp chuyện ở Thiên Uyên, Thập Tam trưởng lão không thực hiện đúng cam kết, chia lợi nhuận của thương hội.
Trần Thanh Nguyên đã điều tra rõ ràng, cho nên mới tới đây đòi nợ.
“Gần trăm năm nay, thương hội vận hành không thuận lợi, không kiếm được bao nhiêu linh thạch.”
Thập Tam trưởng lão cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
“Ta không quan tâm ngươi kiếm nhiều hay ít, bồi thường một linh mạch trung phẩm, chuyện này coi như xong.”
Trần Thanh Nguyên lười kiểm tra sổ sách lợi nhuận của thương hội, trước khi đến đã nghĩ kỹ rồi.
“Một linh mạch, sao có thể!”
Nghe vậy, Thập Tam trưởng lão ngẩng phắt lên, không thể chấp nhận.
“Trăm năm nay, ngươi không thông báo việc này cho hai tông môn, rõ ràng là muốn độc chiếm lợi ích của thương hội. Đáng tiếc ngươi quá mức vô dụng, kinh doanh không tốt, trách ai được. Chỉ bắt ngươi bồi thường một linh mạch trung phẩm, xem như đã nương tay rồi. Nếu là trăm năm trước, lão tử đã tự tay phế bỏ ngươi.”
Trần Thanh Nguyên dù không bằng năm xưa, cũng chẳng mất đi uy nghiêm, gằn giọng mắng.
"Trần trưởng lão, chúng ta hay là ngồi xuống nói chuyện đi!"
Đại trưởng lão không muốn làm lớn chuyện, nhỡ đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thể diện tông môn.
"Không có gì để nói, hắn là người của Bách Diệp Tông các ngươi, Bách Diệp Tông phải chịu trách nhiệm." Trần Thanh Nguyên chẳng nể nang Bách Diệp Tông chút nào, tiếp tục nói: "Hắn không trả được, vậy thì Bách Diệp Tông các ngươi trả nợ thay."
"Lẽ nào Trần trưởng lão không nói đạo lý như thế sao?"
Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống, có chút không vui.
"Nếu ta không nói đạo lý, sẽ chẳng tới đây đòi nợ, mà là để các sư huynh sư tỷ của Huyền Thanh Tông tới luận đạo."
Trần Thanh Nguyên chẳng sợ bị uy hiếp, có những tông môn chính là loại nhát gan sợ phiền phức, phải dùng cách này để đối phó.
"Ngươi..." Nghe vậy, trong mắt đại trưởng lão thoáng qua một tia bối rối, hắn từng nghe qua cách Huyền Thanh Tông đối đãi với Trần Thanh Nguyên, sủng ái đến cực điểm, nào dám nói lời tàn nhẫn.
"Bình Ngôn, ta đi ngủ một giấc. Nửa canh giờ sau, nếu Bách Diệp Tông không chịu trả nợ, vậy thì hãy cùng trưởng lão đồng lứa tuổi của bọn chúng tỉ thí một phen, chớ nương tay."
Nói xong câu này, Trần Thanh Nguyên trở lại chiến xa, vừa ăn quả vừa uống trà, không thèm để ý tới đám người Bách Diệp Tông.
Lâm Bình Ngôn hướng về phía chiến xa thi lễ một cái: "Vâng."
Sau đó, Lâm Bình Ngôn xoay người đối mặt với đám người Bách Diệp Tông, không chút sợ hãi.
Mặc cho đám người Bách Diệp Tông có dỗ ngon dỗ ngọt thế nào, Lâm Bình Ngôn chỉ nói một câu: "Có gì thì nói với tiểu sư thúc của ta."
Nửa canh giờ sau, Bách Diệp Tông đã bàn bạc ra một cái kết quả.
Trả!
Thật sự không muốn ném ra một đầu linh mạch trung phẩm, thế nhưng không đưa không được!
Tính tình của Trần Thanh Nguyên nổi danh khắp Phù Lưu tinh vực, là người tàn nhẫn, nói là làm.
“Cầm lấy đi, từ hôm nay trở đi, món nợ này coi như xong.”
Đại trưởng lão mặt đen như than, đưa linh mạch đến trước mặt Lâm Bình Ngôn.
Nhìn cả một linh mạch trung phẩm, Lâm Bình Ngôn có chút hoảng hốt, không ngờ Bách Diệp Tông lại thực sự thỏa hiệp.
"Tại hạ bận nhiều việc, không thể mời Lâm trưởng lão vào uống trà rồi."
Đại trưởng lão ra lệnh tiễn khách, không thèm quay đầu nhìn lại đã rời đi.
Quay lại chiến xa, Lâm Bình Ngôn đặt chiếc nhẫn không gian chứa linh mạch lên bàn, nhìn chằm chằm Trần Thanh Nguyên: "Tiểu sư thúc, đã đòi được linh mạch rồi."
"Ừm." Trần Thanh Nguyên vươn vai, dường như đã sớm biết kết quả này, không lộ vẻ vui mừng.
Một lúc sau, Trần Thanh Nguyên nhướng mày hỏi: "Thoải mái không?"
"Hả?"
Lâm Bình Ngôn ngẩn ra.