Chương 35: [Dịch] Thiên Uyên

Kẻ bí ẩn trong nhà trúc

Phiên bản dịch 7816 chữ

Trong một con hẻm nhỏ, có một lão giả bí ẩn sinh sống, nghe đâu đã đến Phổ Hư Thành từ năm năm trước. Lão cực kỳ ít khi ra ngoài, hiếm có ai thấy được chân dung.

Hàn Sơn nói ra những thông tin đại khái, đều là sự thật. Lâm Bình Ngôn hoàn toàn có thể đi điều tra thực hư.

Tới cuối con hẻm nhỏ, có một căn nhà tranh.

Cửa nhà đóng chặt, trong sân bày biện rất nhiều củi, thoạt nhìn chỉ như nơi ở của phàm nhân, chẳng hề có chút dao động linh khí nào.

Quỷ Y trong truyền thuyết, lại sống ở nơi này sao?

Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ.

Đi tới cửa, Hàn Sơn khom người chào trước, rồi mới lên tiếng: “Có ai ở nhà không?”

Nghe thấy có người tới, trong nhà vang lên vài âm thanh lộn xộn.

Một lão giả đẩy cửa bước ra, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Ngay sau đó, lão giả phát hiện y phục của Hàn Sơn và những người khác không tầm thường, bèn trực tiếp quỳ xuống nói: “Mấy vị đại nhân, lão già này chỉ là một thường dân, không trả nổi linh thạch, mong rằng các vị đại nhân đừng đuổi lão già này ra khỏi thành.”

Thôi xong, lão giả tưởng rằng Hàn Sơn và những người khác là quân hộ vệ, sợ tới mức toàn thân run rẩy. Hiển nhiên, lão chỉ là một lão giả bình thường, trên người chẳng có chút linh vận nào.

Nhìn thấy lão giả quỳ trên mặt đất, khóe miệng của Trần Thanh Nguyên và những người khác khẽ co giật, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Sơn, chuyện này thật quá mức không đáng tin rồi.

“Đã quấy rầy.”

Sắc mặt của Hàn Sơn hơi biến đổi, xoay người rời đi.

Cho dù Quỷ Y có khiêm nhường cỡ nào, cũng không thể quỳ lạy người khác như vậy. Rõ ràng, mục tiêu đầu tiên của Hàn Sơn đã có thể loại bỏ.

Rời khỏi con hẻm nhỏ, Trần Thanh Nguyên trêu ghẹo: “Lão Hàn, bản lĩnh nghe ngóng tin tức của ngươi được đấy!”

“Đừng có mà mỉa mai, vẫn còn những nơi khác nữa.”

Sắc mặt Hàn Sơn trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tiếp theo, Trần Thanh Nguyên và những người khác gặp đủ loại nhân vật.

Có gã tráng hán làm thợ rèn, vừa lên đã hỏi có cần binh khí không, cả người hôi hám mồ hôi.

Có lão bà bán linh thảo, mặt mũi xấu xí, miệng không còn một chiếc răng, da dẻ khô héo, đen đúa.

Còn có cả những kẻ lang thang vất vưởng trên phố.

Tóm lại, Trần Thanh Nguyên đã gặp đủ loại nhân vật kỳ quái, một nửa trong số đó là khách lậu không có giấy tờ tùy thân, dùng những thủ đoạn bất chính để vào trong, nên trông có vẻ thần bí. Một nửa còn lại là những người mới vào thành chưa được mấy năm, tương đối lạ lẫm.

Mặc dù những người này phần lớn đều có tu vi, nhưng kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan cảnh, chẳng có chút liên quan nào đến quỷ y.

“Hàn huynh, ngươi làm vậy có ổn không?”

Lâm Bình Ngôn vẫn im lặng từ nãy giờ, không nhịn được nữa bèn lên tiếng hỏi, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ.

“Phải sàng lọc từng người một, đừng vội, phía sau vẫn còn mấy người nữa.”

Hàn Sơn nói, có vẻ hơi xấu hổ.

Tìm kiếm năm ngày, loại trừ mười sáu người.

Hôm nay, Hàn Sơn lại dẫn đường, đến một nơi khá hẻo lánh ở cuối Nam Nhai. Rất ít người lui tới nơi này, nhưng phong cảnh lại hữu tình, nước biếc trời thu, lá liễu đón gió.

Một ngôi nhà trông như nhà của người bình thường, được làm bằng trúc xanh, trong sân trồng rất nhiều rau quả, tựa như chốn đào nguyên.

Bên trái cửa trúc có treo một tấm biển gỗ, trên đó viết một câu: “Nhân hữu ước tại tiên, đãi đáo duyên đầu lạn.”

Trần Thanh Nguyên suy nghĩ một chút, câu này giải nghĩa ra, chẳng phải là chữ “duyên” sao?

Thấy vậy, Trần Thanh Nguyên cảm thấy Hàn Sơn cuối cùng cũng đáng tin một chút, chắc chắn đã đến lúc then chốt rồi.

Theo Trần Thanh Nguyên, nơi này chính là bố cục thật sự của Hàn Sơn, tất cả những gì đã làm trước đó chỉ là nền tảng, để Lâm Bình Ngôn hiểu được sự gian khổ khi tìm kiếm quỷ y, không phải là một chuyện dễ dàng.

Có thể che giấu được mắt Lâm Bình Ngôn hay không, còn phải xem bố cục của Hàn Sơn có cao minh hay không đã. Ít nhất cũng phải tìm được một cường giả có tu vi cao hơn hẳn Lâm Bình Ngôn!

Hàn Sơn tiến lên gõ cửa, lớn tiếng nói: “Trong nhà có ai không? Bọn ta không có ác ý.”

Đợi rất lâu, vẫn không có hồi âm.

“Xin hỏi có ai không?”

Hàn Sơn lại hô lên.

Đất trời vẫn yên tĩnh, Hàn Sơn đành phải dùng thần niệm dò xét.

Dùng thần niệm dò xét rất dễ đắc tội người khác, nên vừa rồi Hàn Sơn mới nhiều lần gọi như vậy. Thấy không ai trả lời, mới dám làm vậy.

Ầm!

Ngay khi một luồng thần niệm của Hàn Sơn vừa định dò xét vào trong sân, đã bị một đạo pháp tắc đáng sợ cắt đứt, thân thể lùi về sau mấy bước, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi, khẽ ho lên: “Khụ...”

Thần niệm bị cắt đứt, Hàn Sơn chịu phản phệ, bị thương không nhẹ.

“Lão Hàn.”

“Hàn huynh, ngươi không sao chứ!”

Trần Thanh Nguyên và Lâm Bình Ngôn vội vàng chạy tới đỡ, trên mặt lộ vẻ lo âu.

Nhân lúc Lâm Bình Ngôn quay đầu, Trần Thanh Nguyên và Hàn Sơn nhìn nhau, trong mắt thoáng qua một tia bội phục.

Đã diễn thì phải diễn cho trót, để lừa được Tiểu Ngôn Tử mà chấp nhận bị thương. Lão Hàn, ngươi được đấy!

Hàn Sơn không biết suy nghĩ trong lòng Trần Thanh Nguyên, lúc này hắn mơ hồ, căn bản không phát hiện ra kết giới pháp tắc xung quanh sân. Nếu biết thì đâu dám dùng thần niệm dò xét, cảm giác bị thương đâu có dễ chịu.

“Không sao.” Hàn Sơn điều tức, ổn định khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể.

Khôi phục lại, Hàn Sơn nhìn chằm chằm vào nhà trúc, thần sắc căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Có khả năng nơi này có một vị đại năng nào đó ở, phải cẩn thận hành sự, đừng đắc tội.”

“Chẳng lẽ thật sự là quỷ y trong truyền thuyết?”

Lâm Bình Ngôn khá kích động, quay đầu nhìn Trần Thanh Nguyên. Chỉ cần tìm được quỷ y, thương thế của tiểu sư thúc mới có cơ hội khôi phục.

Trần Thanh Nguyên lẩm bẩm trong lòng, cảm thấy bản thân đã xem thường bản lĩnh của Hàn Sơn, sau việc này chắc chắn phải mời Hàn Sơn uống một chầu: “Chưa đến một tháng đã bố trí được một nơi huyền diệu như vậy, không tệ.”

Với nhãn lực của Trần Thanh Nguyên, cũng không nhìn ra được chút sơ hở nào của trúc ốc.

“Vãn bối Hàn Sơn, là đệ tử hạch tâm của Càn Lan thánh địa. Vừa rồi vô ý mạo phạm, mong tiền bối thứ tội.”

Hàn Sơn cúi đầu hành lễ về phía trúc ốc, nói rõ lai lịch của mình, ý muốn đối phương thu liễm tính tình, biết điều chớ nên đắc tội.

“Đến đây làm gì?”

Một giọng nói đã qua diệu thuật xử lý truyền ra từ trong ốc, không phân biệt được nam nữ.

“Một người bạn của vãn bối bị trọng thương, muốn cầu danh y chữa trị. Vãn bối cả gan, dám hỏi tiền bối có phải là quỷ y chăng?”

Theo âm thanh truyền ra, Hàn Sơn rõ ràng cảm nhận được một luồng uy áp đáng sợ, khiến thân thể hắn khó có thể cử động, dường như có vô số ngọn núi lớn đè lên vai, hắn đành phải cắn răng nói.

Trần Thanh Nguyên và Lâm Bình Ngôn hơi cúi mình, không dám thất lễ.

Rất lâu sau, trong ốc không có tiếng truyền ra.

Mọi người không rõ nguyên do, chỉ có thể chờ đợi.

Đợi đến một canh giờ sau, Hàn Sơn hết kiên nhẫn, quay đầu nhìn Trần Thanh Nguyên và Lâm Bình Ngôn, nhỏ giọng nói: “E rằng vị này có thể là cao nhân ẩn cư tại đây, không phải quỷ y. Hay là chúng ta đi trước, vẫn còn mấy người khả nghi nữa.”

Trần Thanh Nguyên nhìn Hàn Sơn, thầm nghĩ: “Lấy lui làm tiến, giả vờ thần bí, chiêu này không tệ!”

“Nghe đồn tính tình của quỷ y rất cổ quái, nơi này bố trí kết giới huyền diệu như vậy, chưa xác nhận được thân phận, không thể rời đi như vậy.”

Lâm Bình Ngôn không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào, muốn tiếp tục chờ đợi.

"Thật sự không đi sao?"

Lúc nói những lời này, Hàn Sơn vẫn luôn dõi mắt theo Trần Thanh Nguyên.

"Không thể dễ dàng bỏ cuộc, hãy chờ thêm chút nữa!"

Trần Thanh Nguyên nghiêm túc đáp.

"Được!"

Hàn Sơn chỉ đành nghiến răng ở lại.

Lại chờ thêm hai canh giờ, màn đêm dần buông xuống, trăng tròn đã lộ ra một vòng.

Ngay lúc này, một thanh âm vô hỉ vô bi rơi vào tai mọi người, kèm theo đó là một đạo huyền quang bao phủ lấy Trần Thanh Nguyên: "Người này ở lại, những người khác rời đi!"

Trong thoáng chốc, Hàn Sơn và Lâm Bình Ngôn bị một luồng lực nhu hòa đẩy ra xa, không cách nào tới gần trúc ốc.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Uyên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!