Lâm Trường Sinh vội vàng nói:
"Theo thư sư bá để lại, chỉ cần bóp nát tấm mộc bài này thì có thể khắc tên của ngươi, truyền tin cho Đạo Nhất Học Cung."
"Sư huynh, chí ít ngươi cũng phải hỏi ta một tiếng đã chứ!"
Chuyện này đến quá đột ngột, khiến Trần Thanh Nguyên nhất thời luống cuống.
"Ta vốn định đợi ngươi trở về rồi mới nói, ai ngờ ngay lúc lấy mộc bài ra, ta lại không cẩn thận bóp nát nó."
Nhắc đến chuyện này, quả thật có chút kỳ lạ. Có lẽ sư bá đã sớm thiết lập cấm chế, một khi mở hộp thì cấm chế sẽ được kích hoạt, khiến mộc bài vỡ nát.
Như vậy, cho dù Trần Thanh Nguyên không muốn đi Đạo Nhất Học Cung, cũng không thể từ chối.
Lâm Trường Sinh kể lại đầu đuôi sự việc cho Trần Thanh Nguyên, tỏ vẻ mình cũng khá bất lực.
"Mộc bài vỡ nát, nghĩa là ngươi đã trở thành thí sinh của Đạo Nhất Học Cung. Đến thời điểm nhất định, người của Đạo Nhất Học Cung sẽ đến tìm ngươi, cùng đi tham gia khảo hạch. Tiểu sư đệ, ngươi còn vấn đề gì không?"
Lâm Trường Sinh nói.
"Chuyện đã đến nước này, ta còn có thể nói gì?"
Trần Thanh Nguyên cười khổ.
"Đây là di nguyện của sư bá, hy vọng ngươi đừng để sư bá thất vọng."
Đạo Nhất Học Cung rốt cuộc có lai lịch như thế nào, không ai biết. Lâm Trường Sinh tin rằng sư bá sẽ không hại Trần Thanh Nguyên, nên cũng không quá lo lắng.
"Ta biết rồi." Trần Thanh Nguyên khẽ gật đầu, biểu cảm phức tạp.
Vị sư phụ trên trời rơi xuống kia, thật biết gây rắc rối!
Cái Đạo Nhất Học Cung kia, cũng không biết khi nào sẽ đến.
"Thân thể ngươi vừa mới khôi phục, hãy nghỉ ngơi cho tốt!" Lâm Trường Sinh dặn dò: "Phù Lưu tinh vực ngày càng không yên ổn, dạo này ngươi đừng ra ngoài, hãy ở trong nhà!"
"Được."
Trần Thanh Nguyên trở về động phủ của mình, nghiền ngẫm về những chuyện gần đây, dường như có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy tất cả, khiến hắn bước lên một con đường hoàn toàn mới.
Dù là mộ phần và ngân thương trong tử vực, hay Đạo Nhất Học Cung vừa mới hay, tất cả đều mang hàm ý rằng tương lai của Trần Thanh Nguyên sẽ không thuận buồm xuôi gió, mà trùng trùng sóng gió, âu lo.
Những ngày tháng nhàn nhã ở Huyền Thanh Tông, e rằng chẳng còn được bao lâu.
Cứ như vậy, Trần Thanh Nguyên yên lặng sống qua năm năm.
Trong năm năm này, tu vi của Trần Thanh Nguyên tiến triển thần tốc, đã đạt đến Thiên Linh Cảnh đỉnh phong. Chỉ một bước nữa thôi, hắn sẽ chạm tới cảnh giới Kim Đan.
Nhưng khi đã bước vào giai đoạn này, Trần Thanh Nguyên muốn tăng tiến tu vi cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.
Tu đạo, càng về sau càng gian nan.
Vô số tu sĩ trên thế gian phải tiêu tốn mấy trăm năm mới có thể tu luyện đến Kim Đan Cảnh, mà từ khi Trần Thanh Nguyên tái tạo đạo cốt đến nay, tính ra cũng chưa đầy mười năm.
Bước này, Trần Thanh Nguyên có lẽ cũng không cần quá nhiều thời gian.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc tu luyện, Trần Thanh Nguyên thường cùng các sư huynh uống rượu, thưởng trà, cuộc sống vô cùng thư thái. Bất kể hắn đi đâu, đệ tử trong môn đều hết mực kính trọng, luôn miệng gọi một tiếng tiểu sư thúc.
"Tiểu sư thúc, đây là sổ nợ vừa mới thu về, ngài xem qua."
Lâm Bình Ngôn đẩy cửa bước vào, đặt một chiếc túi Càn Khôn thượng phẩm lên bàn.
Để uốn nắn thói quen do dự thiếu quyết đoán của Lâm Bình Ngôn, Trần Thanh Nguyên đã mang rất nhiều sổ nợ cũ ra, bắt hắn phải ra ngoài thu hồi nợ.
Ban đầu, Lâm Bình Ngôn không cam tâm tình nguyện, cảm thấy mình chắc chắn không thể làm tốt chuyện này. Thế nhưng, dưới áp lực của thân phận "tiểu sư thúc" từ Trần Thanh Nguyên, Lâm Bình Ngôn đành phải nghe theo.
Đôi khi đòi mãi không được nợ, Lâm Bình Ngôn lại trở về bẩm báo với Trần Thanh Nguyên. Sau đó, Trần Thanh Nguyên liền chỉ cho Lâm Bình Ngôn diệu kế, chẳng hạn như đến tận nhà khiêu chiến, thuê người đến mắng chửi, vây chặn cửa lớn, vân vân.
Qua lại nhiều lần, Lâm Bình Ngôn dần quen thuộc với cách thức làm việc này. Vài năm sau, không cần Trần Thanh Nguyên ra mặt, Lâm Bình Ngôn đã có thể nhẹ nhàng giải quyết mọi chuyện.
"Tiểu Ngôn Tử, tất cả là của ngươi, cầm lấy!"
Để Lâm Bình Ngôn nhận thức sâu sắc lỗi lầm trong quá khứ của mình, Trần Thanh Nguyên đem toàn bộ tài nguyên thu được ban cho hắn.
Lúc đầu, Lâm Bình Ngôn ngượng ngùng, nhất quyết từ chối. Nhưng dưới sự thuyết phục của Trần Thanh Nguyên, cuối cùng đành phải nhận lấy.
"Đa tạ tiểu sư thúc."
Nhìn đống tài nguyên, Lâm Bình Ngôn bỗng có cảm giác mình là một gã nhà giàu mới nổi.
"Đừng khách khí, ta với ngươi còn xa lạ gì."
Trần Thanh Nguyên tiến lên vỗ vai Lâm Bình Ngôn, ngữ khí chân thành: "Ta rất coi trọng ngươi, tương lai ngươi tiền đồ vô lượng."
Thông qua ánh mắt của Lâm Bình Ngôn, Trần Thanh Nguyên biết rằng những năm tháng bồi dưỡng của mình không uổng phí. Lâm Bình Ngôn nho nhã, ôn hòa ngày xưa đã không còn, khí chất cũng thay đổi không ít.
Hàn Sơn năm đó cũng là một thanh niên tốt, sau khi quen biết Trần Thanh Nguyên, dần trở nên tham tài, vô cùng keo kiệt. Lâm Bình Ngôn hôm nay cũng như vậy.
Bất quá, Trần Thanh Nguyên làm việc luôn có chừng mực, tham tài ra tham tài, làm người ra làm người, không thể lẫn lộn.
Hơn nữa, tài nguyên Trần Thanh Nguyên có được đều là những khoản nợ từ nhiều năm trước, chỉ là lợi tức hơi cao một chút, hơn nữa khi cho vay đã nói rõ ràng với người vay, một bên tình nguyện cho, một bên tình nguyện nhận.
"Tiểu sư thúc, vậy ta đi trước."
Lâm Bình Ngôn thu hoặc đầy tay, trong lòng vui mừng.
Những ngày gần đây, tin tức Trần Thanh Nguyên linh căn được chữa trị lan truyền khắp nơi, khiến ai nấy đều khó mà tin nổi.
Đã nhiễm phải pháp tắc của Thiên Uyên Cấm Khu, trở thành phế nhân, làm sao có thể đột nhiên tu hành trở lại?
Dù y thuật của Quỷ Y cao siêu đến đâu, cũng không thể nào giải trừ được pháp tắc cấm khu còn sót lại trên người Trần Thanh Nguyên!
Nhiều cường giả cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, đã nhiều lần ẩn nấp xung quanh Huyền Thanh Tông, mong làm rõ căn nguyên. Bọn hắn cho rằng đây là một màn kịch do Huyền Thanh Tông cố ý dàn dựng, nhằm che giấu cơ duyên mà Trần Thanh Nguyên có được từ Thiên Uyên.
Chỉ cần Trần Thanh Nguyên không ra ngoài, các phương cường giả dù nghi ngờ cũng không dám ngang nhiên ra tay.
Ngày hôm đó, các cường giả của các tông môn trong Phù Lưu tinh vực đã bàn bạc về chuyện của Trần Thanh Nguyên và đưa ra một quyết định.
Cùng đến Huyền Thanh Tông, trực tiếp chất vấn!
Trăm năm trước, dị tượng huyền quang trong Thiên Uyên Cấm Khu chắc chắn là một loại chí bảo nào đó của thiên địa xuất thế. Trần Thanh Nguyên có thể ở trong Thiên Uyên suốt trăm năm, nhất định biết rất nhiều bí mật.
Hôm đó, có tổng cộng mười phương tông môn nhất lưu phái ra cường giả, hơn trăm vị trưởng lão nòng cốt Hóa Thần cảnh, cùng tụ hội lại một chỗ.
"Tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Vị trưởng lão phụ trách dò la tin tức biết được, lập tức bẩm báo.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Trường Sinh ngưng trọng, tay phải nắm chặt lấy tay vịn ghế, trầm ngâm nói: "Triệu tập tất cả trưởng lão đến Nghị Sự Điện, gọi toàn bộ đệ tử đang ở ngoài trở về."
Sau khi ban bố mệnh lệnh này, Lâm Trường Sinh quay đầu nhìn một vị trưởng lão bên cạnh: "Chuẩn bị trà, đón khách."
"Vâng."
Tất cả mọi người trong Huyền Thanh Tông đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Trần Thanh Nguyên ở trong phòng dĩ nhiên cũng biết chuyện, lẩm bẩm: "Năm đó ta vừa trở về, các tông môn đã có ý định ép hỏi. Trước đây linh căn của ta đứt gãy, lại có tông môn che chở, các phương thế lực không dám làm gì quá đáng. Giờ đây ta có thể tu luyện trở lại, những kẻ đó đều cho rằng cơ duyên lớn của Thiên Uyên đã rơi vào tay ta, hoặc ta là người biết rõ mọi chuyện."
"Kẻ đến e rằng tâm địa bất thiện!"
Trần Thanh Nguyên bước ra khỏi động phủ, đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa, lông mày chau lại.
Hai canh giờ sau, cường giả các tông lần lượt hiện thân.