Chương 66: [Dịch] Thiên Uyên

Trần Thanh Nguyên nghiêm túc, chiến cuộc càng ngày càng khốc liệt

Phiên bản dịch 7624 chữ

Dị tượng Kim Đan tựa như vầng dương chói lọi, đường kính chừng mười dặm, kim văn lưu chuyển, rực rỡ loá mắt.

Tần Ngọc Đường không che giấu thực lực, hiển lộ dị tượng Kim Đan, như vậy ai cũng có thể nhìn thấu được thực lực chân chính của hắn. Điều quan trọng nhất là, nếu dị tượng Kim Đan bị tổn hại, chắc chắn sẽ làm tổn thương đến căn cơ của Tần Ngọc Đường.

Giao chiến đến thời khắc này, trong lòng Tần Ngọc Đường chỉ muốn lấy mạng Trần Thanh Nguyên, cam nguyện gánh chịu nguy cơ tổn hại căn cơ.

"Tần thiếu tông chủ muốn liều mạng với hắn!"

Thiên kiêu các tông lập tức hiểu ra, trong lòng căng thẳng.

"Vô Hà Kim Đan, chính là căn cơ thượng thừa. Thực lực của Tần thiếu tông chủ quả nhiên đáng sợ, ta còn lâu mới sánh bằng."

Một nam tử trẻ tuổi tự ti mặc cảm, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

"Trần Thanh Nguyên suy cho cùng chỉ là tu sĩ Thiên Linh cảnh, chắc chắn không thể đỡ nổi công kích tiếp theo của Tần thiếu tông chủ."

Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh, Hoàng Linh cảnh, Huyền Linh cảnh, Địa Linh cảnh, Thiên Linh cảnh.

Đây là nhục thân lục cảnh, đặt nền móng căn cơ.

Từ Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh về sau, chính là thông thiên chi đạo, có thể cải thiên hoán mệnh, sở hữu uy năng thần bí khôn lường.

Nhập Kim Đan, thọ nguyên kéo dài ngàn năm. Nhập Nguyên Anh, thọ nguyên có thể đạt tới vạn năm.

Nếu có thể tu luyện đến Đại Thừa cảnh, lại có thêm nhiều bảo dược và tài nguyên, có thể sống tới ba vạn năm.

"Muốn lấy mạng ta sao?"

Trần Thanh Nguyên cảm nhận được sát ý trong mắt Tần Ngọc Đường, khó có thể che giấu.

Bên trong Huyền Thanh tông, các trưởng lão mặt mày ngưng trọng, không muốn để tình hình phát triển đến mức không thể cứu vãn.

"Tông chủ, để ta đi chấm dứt trận chiến này!"

Một nữ trưởng lão nhìn về phía Lâm Trường Sinh, không muốn Trần Thanh Nguyên gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

"Tần Ngọc Đường tiểu tử này liều mạng rồi, rõ ràng là muốn giết chết tiểu sư đệ. Với tu vi hiện tại của tiểu sư đệ, e rằng rất khó chống đỡ."

Các trưởng lão đều lên tiếng, lo lắng không thôi.

Lâm Trường Sinh vẫn luôn quan sát sắc mặt Trần Thanh Nguyên, trầm ngâm hồi lâu: "Tiểu sư đệ không phải người tầm thường, hãy để hắn tự mình xử lý! Nếu ngay cả chút phiền toái này cũng không giải quyết được, tương lai làm sao có thể tiến xa hơn."

Thực ra trong lòng Lâm Trường Sinh cũng rất lo lắng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Mấy năm gần đây, Lâm Trường Sinh vẫn luôn canh cánh chuyện của Đạo Nhất Học Cung. Nếu Trần Thanh Nguyên không thể chống đỡ được áp lực từ Tần Ngọc Đường, sau này đến Đạo Nhất Học Cung sẽ chỉ càng thêm gian nan.

Không phải Lâm Trường Sinh nhẫn tâm, mà là hắn chỉ có thể tin tưởng Trần Thanh Nguyên.

Ngoài ra, Lâm Trường Sinh còn có một suy đoán, có thể sứ giả của Đạo Nhất Học Cung đã đến địa phận của Huyền Thanh Tông, đang âm thầm quan sát biểu hiện của Trần Thanh Nguyên.

Nếu biểu hiện của Trần Thanh Nguyên quá kém cỏi, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc trở thành học viên của Đạo Nhất Học Cung.

Có Lâm Trường Sinh lên tiếng, các trưởng lão dù rất muốn ngăn cản trận chiến này, cũng không thể hành động.

Trong một tòa nhã điện, Công Tôn Nam sử dụng bí pháp chiếu hình ảnh của chiến trường lên trước mặt.

"Vượt qua một đại cảnh giới, ngươi định xử lý thế nào đây?"

Công Tôn Nam rất hứng thú với thực lực thiên phú của Trần Thanh Nguyên, âm thầm theo dõi.

Trên chiến trường, Tần Ngọc Đường lại ra tay.

Bảo kiếm sắc bén, tựa như một tia sét kinh thiên động địa, xé rách chín tầng trời, chém về phía thiên linh cái của Trần Thanh Nguyên.

Uy thế của Kim Đan dị tượng không ngừng ập đến, áp bức khiến cho hư không xung quanh Trần Thanh Nguyên đều trở nên vặn vẹo, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Đối mặt với công kích của Tần Ngọc Đường, Trần Thanh Nguyên nắm chặt ngọc kiếm trong tay, nhẹ nhàng vung ra.

“Vút ——”

Ánh kiếm lóe lên, dư uy chấn động khắp tám phương.

"Ban đầu ta chỉ định đùa giỡn với ngươi một chút, đáng tiếc ngươi đã vượt quá giới hạn rồi.”

Vẻ mặt Trần Thanh Nguyên trở nên nghiêm nghị, cực kỳ hiếm thấy.

Từ trước đến nay, Trần Thanh Nguyên luôn tạo cho người ta cảm giác là một kẻ nham hiểm với tính cách tùy hứng, tựa như một gã công tử bột không rành thế sự. Một khi hắn đã nghiêm túc, lòng dạ sẽ tàn nhẫn, tuyệt đối không nương tay.

Tần Ngọc Đường rõ ràng muốn lấy mạng Trần Thanh Nguyên, sát ý ngút ngàn.

Thấy vậy, Trần Thanh Nguyên sẽ không đùa giỡn với Tần Ngọc Đường nữa, mà phải cho hắn hiểu thế nào là tuyệt vọng thực sự, và khoảng cách giữa hai người.

“Kiếm, không phải dùng như vậy.”

Trần Thanh Nguyên khẽ nói, ánh mắt sắc bén vô cùng.

Đột nhiên, Trần Thanh Nguyên không còn lấy phòng thủ làm chính, mà tiến một bước về phía Tần Ngọc Đường, kiếm uy tựa như thủy triều nhấn chìm cả không gian này.

Hơn trăm năm sống trong cấm địa, nữ tử áo đỏ đã ép Trần Thanh Nguyên đọc qua vô số bí tịch cổ thư, còn bắt hắn phải hiểu rõ về các loại binh khí, thậm chí đạt đến cảnh giới nhập môn.

Nếu Trần Thanh Nguyên không hoàn thành yêu cầu của nữ tử áo đỏ, hắn sẽ bị ném xuống đáy vực sâu vạn trượng, bị bóng tối vô tận và sự cô tịch bao trùm, để tự kiểm điểm và suy ngẫm. Hoặc sẽ bị nữ tử áo đỏ đánh gãy kinh mạch, rồi nối lại, chịu đựng nỗi thống khổ tột cùng.

Chính vì Trần Thanh Nguyên bị giày vò suốt nhiều năm, nên ngày đó khi nghe nữ tử áo đỏ nói muốn kết làm đạo lữ, hắn đã sợ đến run rẩy cả người. Trăm năm bị hành hạ đã quá đủ rồi, nếu kết làm đạo lữ, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng đáng sợ.

Vì vậy, dưới "thiện ý" của nữ tử áo đỏ, Trần Thanh Nguyên buộc phải hoàn thành chín cái ước hẹn, mới có thể kết thúc nhân quả giữa hai bên.

“Dùng tâm điều khiển kiếm, đó mới là thượng thừa.”

Trần Thanh Nguyên tuy không thể giao tiếp với thanh ngọc kiếm trong tay, nhưng hắn có thể cảm nhận được quỹ đạo đạo văn của nó, thuận thế mà khuếch đại, sau đó thi triển ra kiếm đạo thần thông đặc biệt.

Vút--

Giây phút này, Trần Thanh Nguyên xuất hiện trước mặt Tần Ngọc Đường, khoảng cách chẳng quá ngàn thước.

Trần Thanh Nguyên đâm kiếm, chẳng có hoa chiêu, cũng chẳng có uy thế kinh người.

Chiêu thức giản đơn, hệt như người phàm vung kiếm.

Tần Ngọc Đường từng nhiều lần giao đấu với Trần Thanh Nguyên, biết rõ Trần Thanh Nguyên chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài, chẳng dám chủ quan, chuyển công thành thủ, nâng kiếm đón đỡ.

Trong chớp mắt, Trần Thanh Nguyên đã đâm kiếm vào trước ngực Tần Ngọc Đường. May thay, Tần Ngọc Đường sớm đã chuẩn bị phòng ngự, giơ kiếm chắn được một chiêu này.

Khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm nhau, Tần Ngọc Đường mới hay quyết định của mình đúng đắn nhường nào.

“Ầm!”

Tưởng chừng là một chiêu đơn giản, kỳ thực kiếm đạo đã quy về chân ngã, khi chạm vào thực thể, mới bùng nổ hào quang vốn có.

Ngọc kiếm trong tay Trần Thanh Nguyên bùng phát ra uy thế kinh người, hệt như ngọn núi lớn nổ tung, hất tung cả mảnh hư không này, đánh cho Tần Ngọc Đường lui xa vạn trượng.

“Kiếm đạo của tiểu sư đệ lại đạt đến cảnh giới phản phác quy chân rồi ư, đây…”

“Theo ta nhớ, tiểu sư đệ đâu phải kiếm tu!”

“Đừng nhìn ta, ta cũng chẳng hay.”

Các trưởng lão ngơ ngác, không ai hiểu nổi tình huống lúc này.

Thông thường, chỉ có kiếm tu tu luyện hàng ngàn năm, hơn nữa thiên phú cực cao, mới có thể đạt đến cảnh giới này.

Ấy vậy mà, trước đây Trần Thanh Nguyên vốn tinh thông thuật pháp, chẳng có chút liên quan nào đến kiếm đạo.

“Lẽ nào…”

Mọi người chợt nghĩ đến Thiên Uyên Cấm Khu, đưa mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

“Chuyện không nên nói thì đừng nói, cứ xem đi đã!”

Lâm Trường Sinh cảnh báo.

Mọi người đều hiểu tầm quan trọng của việc này, sắc mặt nghiêm trọng. Nếu để ngoại giới biết trước đây Trần Thanh Nguyên không hiểu chút gì về kiếm đạo, chắc chắn sẽ dấy lên nhiều suy đoán, gây ra vô số phiền phức.

---

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Uyên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!